Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
chắc chắn rất muốn thoát khỏi tôi.
Nếu không, anh đã chẳng ngay tiên ký hợp đồng đã bắt chuẩn bị cho ngày rời đi.
Trong suốt 5 sau đó, anh làm việc liều mạng, từng chút từng chút trả lại số cho tôi.
Tôi nhớ rõ, một ngày thứ Ba của tháng cuối thứ ấy, đúng ngày sinh nhật tôi, tôi đặt một hàng có bầu không khí rất lãng mạn, hẹn anh dùng bữa tối.
Thế nhưng hôm đó, anh đến trễ rất lâu.
Tôi đợi chạng vạng cho đến khi trời tối hẳn, lúc nắng ráo cho đến khi cơn mưa bão ập tới. Khi anh đến hàng, khách khứa cũng lại bàn của chúng tôi.
Nhưng tôi mỉm cười nói không sao, vì dù gì thì anh cũng đã đến mà.
Anh phủi vài giọt mưa vương trên áo vest, bình thản ngồi , rồi đặt một phong bì trước mặt tôi, nói tặng tôi.
Khi ấy tôi kinh ngạc mừng rỡ — đây lần tiên khi bên nhau, anh chủ động tặng quà cho tôi.
Trong lòng ngọt ngào, trên mặt mang nụ cười thẹn thùng, tôi mở phong bì ra.
Bên trong một thẻ ngân hàng và một chiếc chìa khóa. Chìa khóa không may rơi ra khỏi phong bì, chạm sàn phát ra “keng” giòn tan.
Tôi cúi nhặt lên, cầm cả hai món, ngờ vực .
Anh nói anh đã mua một căn biệt thự một đoạn đường nào đó, tặng tôi làm quà sinh nhật.
Tôi tròn mắt há hốc miệng vì đỗi kinh ngạc, chắc dáng vẻ lúc đó của tôi trông ngốc nghếch.
Nơi ấy tôi từng vô tình nhắc đến khi đọc tạp chí, tuy vùng ngoại ô nhưng cảnh sắc xung quanh rất đẹp.
Tôi từng nghĩ, đợi một ngày nào đó dành dụm đủ sẽ mua căn ấy, đợi đến khi nghỉ hưu sẽ đến đó an hưởng tuổi già.
Khi đó, tôi táo gan mà dám mơ tưởng về tương lai của tôi và anh.
Tôi quên mất rằng, quan hệ giữa chúng tôi một tờ hợp đồng mà thôi.
Giờ nghĩ lại, nực cười.
5
“Anh lấy đâu ra nhiều vậy?” tôi hỏi.
“Công ty mấy tháng trước niêm yết rồi, mọi việc cũng dần guồng rồi, Dư Đóa.”
Đắm chìm trong niềm vui, tôi không hề nghe ra hàm ý trong câu nói ấy.
thấy rằng sau bao nhiêu nỗ lực, cuối anh cũng đã vượt qua khó khăn, lòng tôi toàn niềm vui thay cho anh.
Cho đến khi câu nói tiếp của anh khiến toàn bộ dòng m.á.u đang sôi trào trong người tôi bỗng lạnh buốt.
Anh nói: “Chúng ta kết thúc đi.”
Anh bảo trong thẻ ngân hàng số lại anh trả tôi, khoản bồi thường vi phạm hợp đồng.
Tôi ngây ra gương mặt bình thản, lạnh lùng của anh, miệng há ra mà không nói được lời nào.
Bên ngoài, mưa đổ dữ dội hơn, sấm “ầm ầm” khiến tai tôi ù lên.
Ngón tôi lạnh lẽo nhét tất cả những thứ đó trở lại, luống cuống đẩy lại cho anh.
Tôi nói tôi không cần.
Không cần của anh, không cần của anh, cũng không muốn chấm dứt quan hệ .
“Đừng đối xử với em vậy, .”
Tôi cố gắng kìm nén giọng run rẩy, gượng kéo ra một nụ cười cứng đờ, khó coi.
Anh cụp mắt , nghiêng sang chỗ khác, không tôi .
Tôi đứng lên, vươn qua bàn để nắm lấy anh.
Anh hất mạnh tôi ra đầy chán ghét, lực mạnh khiến tôi va góc nhọn của chiếc hộp gỗ trên bàn, đau đến bật ra kêu.
Anh thoáng hiện vẻ lo lắng, định bước đến xem vết thương của tôi, nhưng lại cứng rắn dừng lại, khô khốc nói một câu xin lỗi.
Tôi cố nén cơn đau , lau sạch nước mắt che mờ tầm mắt.
Tôi cố gắng níu kéo anh, tôi biết anh không thích mối quan hệ thế .
Tôi khóc nói, vậy thì đừng thế , đổi sang một cách khác, bằng một mối quan hệ yêu đương bình thường, tôi có thể đuổi anh lại .
Nhưng anh chối. Có lẽ vì tôi khóc thảm hại, hoặc vì anh sợ tôi bình tĩnh lại sẽ tiếp tục dây dưa, nên anh không liếc tôi lấy một lần, quay lưng bỏ đi.
Tôi bất chấp hình tượng mà đuổi , nhưng anh đi nhanh, cửa xe đóng lại, chiếc xe đã lao vút đi.
Lần , tôi sự không thể đuổi kịp anh .
Tôi cứ thế ngồi xổm dưới đất mà khóc, thể đang thi xem ai khóc nhiều hơn với ông trời.
Tôi biết tôi không thể giữ anh lại được .
đã đi rồi, trái tim tôi cũng bị anh mang đi mất.
……
6
“Đinh linh linh, đinh linh linh…”
chuông báo thức vui vẻ kéo tôi ra khỏi hồi ức.
Ngần ấy rồi, chuông chưa thay đổi, đến mức tôi nghe đã chán.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trong mọi chuyện, anh chán tôi mà thôi.
Anh ngồi dậy, động tác ấy, tấm chăn mỏng trượt , để lộ những múi cơ bụng mơ hồ hiện ra.
Đón ánh nắng ban mai, làn da màu mật ong của anh càng thêm sáng bóng, quyến rũ.
Tôi một kẻ háo sắc, l.i.ế.m môi một cái — dù đã bao lâu đi , tôi luôn say mê thân hình ấy của anh.
Anh ngẩn người một lát, rồi vén chăn đứng dậy, bước về phía phòng tắm.
Tôi nổi hứng, muốn đi để xem anh tắm.
Nhưng ngay khi bước chân , cánh cửa phòng tắm đã đóng lại ngay sau lưng anh.
Tôi không kịp phanh lại, mũi liền “hôn” một cái mạnh cửa.
Trời ạ, bất cẩn rồi!
Tôi ôm mũi — tuy không đau lắm, nhưng… tại sao tôi đã thành hồn rồi mà không xuyên qua được đồ vật?
Chẳng lẽ phim truyền hình toàn lừa người ta sao?
Nhân lúc anh tắm, tôi lại rảnh rỗi bay quanh căn vài vòng.
Đợi đến khi anh mặc quần áo ra ngoài, tôi cũng lên xe.
Tôi tò mò không biết ngoài thời gian bên tôi, anh thường làm gì.
Nhưng lái được một đoạn, tôi càng càng thấy con đường quen lắm.
Khoan… đây chẳng phải hướng về tôi sao?
Lẽ nào anh định đến tìm tôi?