Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Được, mẹ đi với con.”
Buổi tối, tôi ngồi trong phòng khách, lấy máy tính ra bấm.
Tiền trả góp: 24 vạn.
Tiền đặt cọc mẹ đưa: 60 vạn.
Tiền cải tạo: 15 vạn.
Tiền nội thất, đồ điện: 8 vạn.
Chi phí cho con lúc sinh đến nay: 18 vạn.
Tổng cộng: 125 vạn.
Bốn năm qua, tôi đã bỏ vào cái nhà này 125 vạn.
Còn họ coi tôi như người ngoài.
6
Một trước giao thừa, anh cả và gia đình về đến nhà.
sáng sớm, tôi đã bận rộn trong bếp — rửa rau, thái thịt, chuẩn bị đủ thứ nguyên liệu.
chồng ngồi phòng khách xem tivi.
Chị ngồi sofa, chân bắt chéo, móng tay sơn đỏ chót, đang tám chuyện với mẹ chồng.
“ Đồng này, tay nghề em cũng ổn phết đấy, mai nhớ thêm vài món nhé.”
Chị ta nói.
Tôi lau nước tay, thản nhiên đáp:
“Mai em không có ở nhà.”
Căn phòng bỗng yên ắng.
Mẹ chồng bước đến:
“Con nói gì cơ?”
“Tức là mai con không có ở nhà. Con sẽ cùng mẹ con ra ngoài ăn niên.”
Mẹ chồng sững người:
“Là nhà hàng mẹ đặt cho con à?”
“Vâng, chính là chỗ mẹ đặt đó. Con và mẹ con đi ăn ở đó luôn. Cảm ơn mẹ nhé.”
Tôi mỉm .
Sắc mặt mẹ chồng sa sầm lại:
“Mai con vẫn nấu xong rồi mới đi ăn. Trước kia chẳng đã bàn xong rồi sao?”
Chị bật khinh khỉnh sofa:
“Đấy, nói xong lại đổi ý. Cứ tưởng mình quan trọng lắm ấy.”
Tôi nhìn chị ta, lạnh lùng đáp:
“Chị tưởng chị là món chính đấy à?”
“Cô…” – chị chưa kịp đáp trả.
Mẹ chồng đã giận dữ thẳng vào mặt tôi:
“Giỏi rồi nhỉ! Có bao nghĩ xem mấy năm qua nhờ được như hôm nay không? mai dám không nấu , sau này đừng về cái nhà này nữa!”
Tôi lạnh lùng nhìn khuôn mặt giận dữ bà, tháo tạp dề xuống rồi quay người đi thẳng về phòng.
Tối hôm đó, Triệu bước vào, đóng cửa nhẹ nhàng, hạ giọng hỏi:
“Vợ ơi, em vẫn còn giận à?”
Tôi đang ngồi bên giường đọc truyện tranh cho con, không :
“Không.”
“Thế sao mai em không về ăn ?”
“Mẹ anh bảo nhà chật, đông người ngồi không xuể, em đâu dám phiền.”
“ Đồng…” – anh ta ngồi xuống cạnh tôi, “Tính mẹ anh nó vậy, em đừng chấp bà ấy.”
Tôi nhìn anh ta:
“Em có chấp gì đâu. Em đã đồng ý rồi .”
Anh ta mấp máy môi, nhưng chẳng biết nói gì.
Tôi ôm con vào lòng, vỗ nhẹ lưng nó:
“Anh đi sớm đi, mai còn giúp mẹ anh.”
Anh ta nhìn tôi, định nói rồi lại thôi, cuối cùng lặng lẽ bước ra ngoài.
Cửa khép lại, tôi cúi nhìn con trai trong lòng.
Đôi mắt đen tròn như hạt nho thằng bé nhìn tôi, tít mắt.
Tôi cúi hôn trán con, nước mắt bất giác rơi xuống.
“Bảo bối à, mẹ xin lỗi con.”
Mẹ đã nhẫn nhịn suốt mấy năm nay, vì giữ cho con một mái ấm trọn vẹn.
Nhưng mẹ đã hiểu — một gia đình không có sự tôn trọng, không đáng để giữ.
Tôi nằm giường, mắt nhìn trần nhà, nghĩ về những đêm giao thừa suốt bốn năm qua.
Tôi nhắm mắt lại.
mai, thứ sẽ khác.
Chiều hôm sau — giao thừa.
Tôi thay bộ váy mới mua, trang điểm nhẹ nhàng.
Trong bếp, mẹ chồng đang bật nấu nướng, hơi nước bốc xửng hấp, thớt đầy rau củ.
Bà không thèm nhìn tôi lấy một lần, lo việc mình.
Tôi bước ra cửa phòng khách, nhìn cả người bên trong, nói rõ ràng:
“Chúc người ăn niên vui vẻ.”
Chị đang bóc cam, nhìn tôi, khẩy:
“Ồ, trịnh trọng dữ ta.”
chồng đang xem tivi, bỗng quay sang hỏi:
“Con và mẹ con đi ăn ở đâu thế?”
“Khách sạn Shangri-La.” – tôi trả lời thẳng, là một khách sạn năm sao.
Cả phòng khách bỗng yên lặng trong chốc lát.
Trong bếp, tay mẹ chồng khựng lại.
Cái xẻng nấu ăn rơi xuống sàn, kêu “đinh” một tiếng.
Triệu thư phòng đi ra, cau mày:
“Nơi đó đắt đỏ lắm, mời vậy?”
“Em mời.”
“Em…” – sắc mặt anh ta thay đổi hẳn, “ Đồng, đừng phung phí.”
Tôi mỉm :
“Yên tâm đi, em tiêu tiền em.”
Anh cả chen vào:
“Một bữa thế mất bao nhiêu?”
“Không nhiều đâu, tầm năm sáu nghìn thôi.”
Chị hít một hơi lạnh:
“Năm sáu nghìn? Ăn một bữa thôi á?!”
7
Lúc tôi xuống dưới nhà, lầu vọng lại tiếng chị :
“Thật là càng càng quá đáng, một bữa ăn tiêu đến năm, sáu nghìn tệ.”
Mẹ chồng tiếp lời:
“Đúng đấy, càng càng chẳng ra gì. Quả nhiên giống hệt cái bà mẹ ngang ngược nó.”
Tôi nhìn trời, cố không để nước mắt rơi xuống.
Một chiếc máy bay lướt qua, để lại một vệt cong đẹp mắt giữa bầu trời đêm.
Tự do như thế… thật là tốt.
Đến khách sạn, nhân viên dẫn tôi đến phòng riêng.
Mở cửa bước vào, mẹ đã đến rồi, đang đứng trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh đêm rực rỡ ngoài kia.
“Mẹ, đẹp quá mẹ nhỉ!” – Tôi tay về phía khung cảnh lung linh.
Mẹ nhìn tôi, viền mắt đỏ hoe:
“ Đồng, con đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Tôi ngồi xuống, rót cho mẹ một tách trà:
“Con nghĩ kỹ rồi, mẹ à.”
“Vậy theo những gì con . Mẹ luôn ủng hộ con.”
Bữa niên vừa được một nửa, điện thoại tôi đổ chuông.
Là Triệu gọi.
“Alo?”
“ Đồng, em định mấy về? Con sắp rồi.”
Tôi nhìn đồng hồ, đã 8 tối:
“Em về ngay đây.”
Cúp máy, mẹ hỏi:
“Hay con đưa cháu về nhà mẹ luôn?”
“Không cần đâu mẹ. Những gì cần đối mặt, con sẽ đối mặt.”
Tôi trở về nhà, vừa mở cửa ra, phòng khách đã bừa bộn không chịu nổi.
Bàn ăn ngổn ngang bát đũa, sàn nhà đầy vỏ hạt dưa và vỏ quýt, không thèm dọn.
Con trai tôi đang khóc trong phòng , khóc đến khàn cả giọng.
Triệu ngồi sofa nghịch điện thoại, cũng không buồn .
Tôi vào phòng, bế con .
Thằng bé khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Tôi vừa vỗ về, vừa thấy lòng chua xót.
ngoài phòng khách vọng đến tiếng trò chuyện:
Giọng anh cả:
“ à, căn nhà này chắc đáng giá lắm nhỉ?”
chồng nói:
“Ít cũng 600 vạn đấy, năm xưa bỏ ra có trăm vạn, gấp sáu lần.”
Mẹ chồng đầy tự hào:
“ đấy, may hồi ấy chúng ta mua căn nhà này. tăng giá thế này hời to rồi.”
Chị góp lời:
“ mẹ thật có tầm nhìn. Sau này căn nhà này là chắc rồi.”
Tôi bế con, đứng trước cửa phòng , nghe rõ mồn một từng câu.
Cuối cùng, con trai cũng nín khóc, tựa vào vai tôi, bàn tay bé xíu níu lấy tóc tôi.
Tôi khẽ vỗ lưng con, bước ra trước cửa phòng khách.
“Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện.” – tôi nhìn thẳng vào mẹ chồng.
Bà đang thu dọn bát đĩa, không buồn :
“Chuyện gì?”
“Căn nhà này, chủ sở hữu là ạ?”
Cả phòng khách bỗng chốc im phăng phắc.
cả ánh mắt đều dồn về phía tôi.
Mẹ chồng khựng lại, theo phản xạ đáp ngay:
“ nhiên là vợ chồng tôi rồi. Hồi đó là chúng tôi mua .”
Tôi mỉm nhẹ:
“Vậy mẹ có xem lại giấy tờ nhà không?”
Sắc mặt chồng biến đổi, ông đứng bật dậy:
“Ý con là gì hả?”
“Không có ý gì đâu , là người xem lại xem, tên được ghi trong sổ đỏ.”
Triệu cũng đứng , kéo tay tôi:
“ Đồng, đừng loạn.”
Tôi hất tay anh ta ra:
“Em không loạn. Em người nhìn rõ sự thật.”
chồng lập tức quay người vào phòng , lục tung ngăn kéo tìm giấy tờ.
Phòng khách im lặng đến nghẹt thở, không dám nói gì.
Một phút sau, ông cầm tờ giấy bước ra.
Mở đến trang ghi thông tin chủ sở hữu, sắc mặt ông sầm xuống.