Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cái… sao lại là tên con với Kiến Quốc?”
Mẹ chồng giật lấy, nhìn thấy tên “Lưu Vũ Đồng” và “Triệu Kiến Quốc” ghi rõ rành rành, cả người bà cứng đờ.
Bà chỉ tay tôi, tay :
“Cô… cô thêm tên khi nào?”
Tôi điềm tĩnh nhìn bà:
“Con không thêm. kết hôn, đỏ đã ghi tên hai người bọn con rồi.”
“Không nào!” – giọng mẹ chồng cao vút, “ đó là chúng tôi bỏ ra mua nhà cơ !”
“Đúng, mẹ bỏ 40 vạn đặt cọc.” – tôi gật đầu, “ mẹ con bỏ ra 60 vạn.”
Phòng lặng như tờ.
Chỉ nghe thấy tiếng tim người ta đập.
8
Bố chồng nhìn tôi:
“Là mẹ con bỏ ra 60 vạn thật à?”
“Vâng, tổng cọc là 100 vạn, bố mẹ bỏ 40 vạn, mẹ con bỏ 60 vạn. Vì , đỏ ghi tên con và Kiến Quốc.”
Mẹ chồng không tin:
“Thế trả góp thì sao? Là do bọn ta trả cơ !”
Tôi lấy bảng sao kê ngân hàng từ trong túi ra, đặt lên bàn trà:
“ là toàn bộ lịch sử trả nợ bốn năm qua. Mỗi tháng 5.000 tệ, tổng cộng 24 vạn — tất cả đều trừ từ tài khoản của con.”
Triệu Kiến Quốc bước tới, cầm bảng sao kê lên xem, sắc mặt trắng bệch dần.
“Em… em giờ nói với anh những chuyện này.”
Tôi nhìn anh ta:
“ anh, anh đã giờ hỏi ? Cả nhà anh đều mặc định căn nhà này là của bố mẹ anh.”
Anh cả đứng lên, cau mày:
“Cho dù có ghi tên em, thì cũng là nhà của cha mẹ. sao có coi là của em được?”
Tôi sang nhìn anh ta:
“Anh cả, luật quy định rõ ràng — tên ai trong đỏ, người đó là chủ sở hữu.”
Mẹ chồng bất ngờ ngồi thụp xuống ghế sofa, giọng rẩy hẳn đi:
“Không được! Nhà này là chúng tôi mua, sao có ghi tên cô?”
Tôi lại lấy ra một xấp hóa và biên lai từ trong túi xách:
“ là hóa sửa sang nhà cửa, 15 vạn — tôi trả.”
“ là hóa mua nội thất, đồ điện, 8 vạn — tôi trả.”
“ là toàn bộ chi phí nuôi con từ sinh đến nay, 18 vạn — tôi trả.”
Từng xấp giấy được tôi đặt ngay ngắn lên bàn trà.
“Tính cả 60 vạn cọc, 24 vạn trả góp, tổng cộng tôi đã bỏ ra 125 vạn cho cái nhà này.”
Cả phòng im như tờ.
Mẹ chồng nhìn đống hóa mặt, nghẹn họng không nói nổi một .
Bố chồng ngồi xuống lại ghế, tay đến mức không cầm nổi tách trà.
Chị dâu ngập ngừng nói:
“Cô đang… tính đấy à? là gia đình, chứ đâu phải ty?”
Tôi nhìn chị ta:
“Chính là mấy người ép tôi tính. Khi các người đuổi tôi ra ăn cơm tất niên, các người đã tự biến tôi thành người dưng.”
“Cô…” – chị dâu đỏ bừng mặt.
Triệu Kiến Quốc kéo tôi lại, định đưa phòng:
“Vũ Đồng, em điên rồi sao? Sao lại nói ra những chuyện này mặt người?”
Tôi hất tay anh ta ra:
“Em không điên. Em chỉ là… không muốn giả vờ nữa.”
“Họ là người nhà anh! Em có cho anh chút diện không?”
Tôi nhìn anh ta, rồi bật cười.
“Triệu Kiến Quốc, em hỏi anh: anh đã từng cho em chút diện nào ?”
“Bốn năm rồi, anh từng nói một đứng phía em ?”
Anh ta há miệng, nhưng chẳng nói nổi lời nào.
Tôi đẩy anh ta ra, giữa phòng , nhìn hết mọi người:
“Nếu đã như — ngày mai tôi nộp ly hôn. Căn nhà này, được chia đôi theo đúng luật.”
nói vừa dứt, phòng như nổ tung.
Mẹ chồng nhảy dựng lên khỏi sofa:
“Cô dám ly hôn? Căn nhà này cô mơ lấy được đồng nào!”
Từ phía sau tôi, mẹ bước ra:
“Lấy nhiêu là do pháp luật quy định.”
Tất cả mọi người này mới nhận ra — mẹ tôi vẫn ở đó từ đầu.
Mẹ không yên tâm nên đã âm thầm theo tôi nhà.
Mẹ chồng chỉ mẹ tôi, ngón tay lẩy bẩy:
“Bà… bà tính toán sẵn từ đúng không?”
Mẹ tôi điềm đạm đáp:
“Không phải tính toán — là vì các người quá đáng.”
Bố chồng nhìn tôi, giọng trầm xuống:
“Vũ Đồng, có phải con đã lên kế hoạch từ không?”
Tôi lắc đầu:
“Không, con từng đến chuyện ly hôn.”
“ tại sao—”
“Tại vì chính các người ép con.”
Tôi cắt ngang lời ông, “Bốn năm nhẫn nhịn, đến đêm giao thừa bị đuổi ra khỏi nhà — đó, con biết: mình đã chịu đủ rồi.”
Anh cả đứng lên, cố gắng hòa giải:
“Đều là người một nhà, có gì thì nói chuyện cho tử tế, ầm lên.”
Tôi đầu nhìn anh ta:
“Một nhà? Anh cả, một nhà lại xem con dâu là người ? Một nhà lại đuổi tôi ra ăn tất niên?”
Anh ta há miệng, không biết phải đáp thế nào.
Đột nhiên, Triệu Kiến Quốc quỳ xuống, ôm chặt lấy chân tôi:
“Vợ ơi, em nóng vội… Chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?”
9
Tôi nhìn anh ta, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
“Triệu Kiến Quốc, em không hề bốc đồng. là quyết định em đã suốt bốn năm.”
“Anh như , đứng dậy đi.”
“Em đi, em rời khỏi anh.” – anh ta ôm tôi chặt hơn.
Tôi cúi người, nhẹ nhàng gỡ tay anh ta ra:
“Xin lỗi, em mệt rồi.”
Mẹ chồng lao đến, chỉ mặt tôi chửi:
“Đồ vô ơn! Nhà này nuôi cô bốn năm, cô đối xử với chúng tôi như sao?”
Mẹ tôi bước lên, chắn mặt tôi:
“Nuôi nó? Bốn năm qua con bé trâu ngựa trong nhà chị, chị có thấy mình nuôi nó ở điểm nào?”
“Bà…” – mẹ chồng tức đến mức nghẹn lời.
Tôi bế con, cùng mẹ bước ra cửa.
Tới cửa, tôi đầu lại nhìn đám người sau lưng:
“Cứ từ từ bàn bạc. Tôi chờ trả lời của mọi người.”
Cánh cửa khép lại.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ chồng mắng nhiếc, tiếng anh cả thở dài, tiếng Triệu Kiến Quốc gọi tôi.
Nhưng tôi không đầu lại.
Trong thang , mẹ ôm chặt lấy tôi và con, nước mắt lặng lẽ lăn dài:
“Vũ Đồng, con khổ rồi.”
Tôi tựa vai mẹ, ấm ức suốt bốn năm qua như trào ra cùng .
“Mẹ à…”
Mẹ ôm chặt lấy tôi, không nói gì thêm.
Ra khỏi thang , tôi ngoái đầu nhìn lại tòa nhà.
Đèn tầng 26 vẫn sáng.
Rèm cửa khẽ mở, thấp thoáng bóng người trong phòng .
Tôi thu lại ánh nhìn, nắm tay mẹ, bước màn đêm.
Sau đó, Triệu Kiến Quốc bắt đầu gọi cho tôi mỗi ngày.
“Vũ Đồng, đi. Mẹ anh nói rồi, sau này em được ngồi bàn chính.”
Tôi tắt .
“Vợ à, nóng giận nữa. Mình nói chuyện tử tế nhé?”
Tôi vẫn tắt .
“Con cần có cha. Em đã đến con ?”
Tôi tiếp tục tắt .
Đến cuộc gọi thứ mười, giọng anh ta đã đầy mệt mỏi:
“Rốt cuộc em muốn sao?”
“Ly hôn. Nhà chia đôi. Con theo em.”
“Vũ Đồng…”
“Chỉ thôi. kỹ rồi hãy gọi lại.”
Tôi dứt khoát cúp .
Mẹ từ trong bếp bước ra, nhìn tôi:
“Vũ Đồng, con thật sự kỹ rồi chứ?”
“Con kỹ rồi, mẹ à.”
Nửa tháng sau, Triệu Kiến Quốc hẹn gặp tôi.
Trong quán cà phê, anh ta ngồi đối diện, mắt đỏ ngầu, râu ria lởm chởm.
“Vũ Đồng, thật sự… không cách nào sao?”
“Anh không?”
Anh ta im lặng rất lâu.
Tôi lấy ra một xấp tài liệu:
“ là ly hôn. Em đã ký rồi.”
Anh ta cầm lấy, xem qua.
Tài sản:
– Nhà đứng tên chung hai người, chia đôi theo pháp luật hoặc bán rồi chia .
– Quyền nuôi con thuộc tôi, anh ta cấp dưỡng 3.000 tệ mỗi tháng.
– Tài sản riêng ai đứng tên người đó giữ.
Anh ta nhìn gương mặt lạnh nhạt của tôi, thở dài, cầm bút ký tên.
“Ngày mai đi thủ tục nhé?”
Tôi hỏi.
Anh ta cười gượng, gật đầu.
Ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau cổng cục dân chính.
Anh ta mặc chiếc áo nhăn nhúm, trông tiều tụy đến tội.
Nhìn tôi trang điểm nhẹ, anh ta khẽ nói:
“Em… vẫn đẹp như ngày nào.”
Tôi không đáp, chỉ đẩy cửa bước .
Hai mươi phút sau, chúng tôi bước ra.
Mỗi người cầm trong tay một quyển màu xanh lục.
Anh ta đứng trên bậc thềm, nhìn tôi:
“Vũ Đồng, anh hỏi em một được không?”
“ gì?”
“Nếu năm đó, anh chịu đứng ra nói một lời bênh vực em, liệu chúng ta… có đi đến nước này không?”
Tôi nhìn anh ta, khẽ mỉm cười:
“Triệu Kiến Quốc, anh nói đúng rồi.”
Anh ta cúi đầu, vai lên.
Tôi người, bước xuống từng bậc thềm.
Không hề ngoái đầu lại.
10
Nửa năm sau, căn nhà được bán.
Giá bán là 6 triệu tệ, tôi nhận được một nửa — 3 triệu.
Tôi đưa mẹ và con trai chuyển đến một thành phố khác, mua một căn hộ nhỏ.
Hai phòng ngủ, một phòng , có cả ban nhỏ đón nắng.
Ánh sáng chan hòa, ấm áp mỗi buổi sáng.
“Mẹ ơi, mẹ xem này! Thằng bé biết vẽ tranh rồi!” – tôi reo lên đầy ngạc nhiên.
Mẹ từ trong bếp bước ra, nhìn bức tranh con trai tôi vẽ — một gia đình ba người tay trong tay, bà cười tươi rói không khép được miệng:
“Cháu ngoại của bà giỏi quá!”
Con trai chạy tới ôm chầm lấy tôi, cười khúc khích trong lòng tôi.
Tôi bế thằng bé xoay vòng vòng trên ban .
Bầu trời kia trong xanh như một bức tranh.
Tự do, nhẹ nhõm.
Tôi tìm được một việc mới — trưởng nhóm kinh doanh, lương tháng 20.000 tệ.
Cuối tuần dẫn con đi viên, ngày thường tan thì nấu cơm với mẹ.
Cuộc sống giản, nhưng đầy đủ và vững vàng.
Một tối nọ, tôi ngồi ở ban , kể chuyện cho con nghe.
“Ngày xưa có một chú chim nhỏ, bị nhốt trong lồng, ngày nào cũng muốn bay ra .”
“Cho đến một hôm, cửa lồng mở ra, chú chim bay ra , bay lên tận bầu trời.”
Con trai mở to đôi mắt, nhìn tôi chăm chú:
“Mẹ ơi, chú chim đó có vui không?”
Tôi vuốt tóc thằng bé, dịu dàng nói:
“Vui chứ con. Vui lắm.”
“Vì sao ạ?”
“Vì chú chim đã được tự do.”
Con trai như hiểu như không, gật gù, rồi thiếp đi trong lòng tôi.
Tôi ôm con, ngước nhìn bầu trời phía xa.
Hoàng hôn nhuộm mây trời thành một màu vàng óng ả, tầng tầng lớp lớp, đẹp đến mơ màng.
Bốn năm nhẫn nhịn, đổi lại một ngày được tự do.
Đáng giá.
Tôi cúi xuống, hôn lên trán con, nhẹ giọng nói:
“Bảo bối, mẹ hứa với con — mẹ không giờ để con phải thấy mẹ bị ức hiếp nữa.”
“Mẹ bảo vệ con, và cũng bảo vệ chính bản thân mình.”
“Mẹ con mình… sống một cuộc đời thật vui vẻ và an yên.”
Ánh hoàng hôn rọi qua cửa , rơi xuống người tôi và con, ấm áp lạ thường.
Một cuộc sống mới — giờ mới thật sự bắt đầu.
[ Hết ]