Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ngay lập tức, vài ô sổ khác hiện rõ vẻ nhịn đến vai—dù ai nấy cố gắng giữ nghiêm túc, nhưng cái vai giật giật đã bán đứng tất cả.

Đòn chí mạng… đến từ ngài Smith.

Vị khách hàng người mặt lạnh như tiền ấy, nhìn chằm chằm vào camera trong vài giây.

Rồi không do dự, dứt khoát đưa tay bấm vào nút “Rời khỏi họp.”

Khung hình của ông ta—tắt phụt.

Một sự phản hồi rõ ràng, lạnh lùng, không chừa lại chút diện nào.

Hiệu ứng domino bắt đầu.

Một người.

Hai người.

Ba người…

Từng ô sổ nhỏ lần lượt tắt đi như ngọn đèn dập tắt giữa trời mưa.

Chưa đầy 30 giây— họp quốc tế vốn đang sôi động đến mức nghẹt thở—giờ chỉ lại mấy ô hình trơ trọi phía công ty chúng tôi, một màn hình đen kịt như báo tang cho dự án.

Một họp trị giá hàng chục triệu, tan thành mây khói… chỉ sau một cái “ôm chiến lược”.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Vương Chí Minh réo lên chói tai như còi báo động.

Trên màn hình: “Sếp Tổng” gọi đến.

Ông ta rẩy bắt máy, thậm chí quên cả việc bước ra ngoài.

“Vương Chí Minh! Mẹ kiếp ông ăn gan hùm mật gấu à?! Dự án hàng chục triệu! Nói bay là bay luôn hả?!”

Tiếng gào như sấm nổ vang khắp phòng họp, qua loa ngoài phát ra rành rọt từng .

“Không… không phải tôi! Là Trình Sương! Chính là con bé Trình Sương đó!”

Bắt được cái phao cứu sinh , ông ta lập tức cuống cuồng trút hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.

“Cô ta cố tình phá hoại! Không có đạo nghề nghiệp! Bỏ ngang giữa chừng! Tôi đang tìm cách xử lý cứu vãn đây mà!”

Tôi ôm chiếc thùng giấy trong tay, đứng ngay phòng họp, vừa vặn trọn từng lời lật mặt vô sỉ kia—không sót một .

Cố tình phá hoại à?

Không có đạo nghề nghiệp?

Từ miệng một gã đao phủ — kẻ vì nhét người nhà vào công ty mà hủy hoại cả một dự án tiền triệu — thốt ra những lời ấy, thật đúng là… hài kịch đen đậm đặc.

Tôi dừng bước, khẽ bật khinh một tiếng.

người lại, tôi nhìn thẳng vào gã đàn ông trung niên tóc bết mồ hôi, bụng bia bóng dầu, vẫn đang điên cuồng trút hết tội lên đầu tôi.

Giọng tôi không lớn, nhưng trong căn phòng họp im phăng phắc này, lại vang lên sắc như kim châm — đâm xuyên lớp vỏ đạo giả mà ông ta đang khoác lên.

“Tổng Giám đốc Vương.”

Vương Chí Minh đang cúi gằm xuống cái điện thoại bất chợt khựng lại.

Ông ta đầu, thấy tôi đang đứng ngay — ôm thùng giấy, bình tĩnh như chưa từng nổi sóng.

Trong mắt ông ta thoáng qua một tia hoảng loạn.

Tôi nhìn thẳng vào ông ta, môi hơi cong lên, vẽ ra một nụ nhếch đầy mỉa mai:

“Cần tôi lại bản ghi hình họp lúc nãy cho sếp tổng không?”

Tôi ngừng một nhịp.

Ngay giây sau, gương mặt ông ta tái mét như xác giấy.

Tôi thong thả bổ sung thêm:

“À… quên mất. Công ty mà, có quy định hết rồi.”

“Mọi họp trọng đều được tự động sao lưu trên server đám mây.”

3.

Trở căn hộ nhỏ thuê chưa tới ba mươi mét vuông, tôi ném cái thùng giấy xuống sàn nặng nề.

Sợi dây căng cứng trong cơ cũng đứt phựt.

Cả người như sóng thủy triều mệt mỏi nhấn chìm—một cơn kiệt sức đến từ trong xương tủy.

Tôi thả người xuống sofa, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng.

Không tức giận.

Không buồn bã.

Chỉ lại một cảm giác trống hoác đến nực .

Điện thoại vẫn nhấp nháy tục.

Là những nhắn chia buồn, tám chuyện, hiếu kỳ từ đồng nghiệp .

Tôi chẳng muốn trả lời bất kỳ ai.

Tôi block trưởng phòng nhân sự.

Block Vương Chí Minh.

Rồi rời khỏi group công ty.

Thế giới cũng yên tĩnh trở lại.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại lại vang lên—lạ lẫm và bất ngờ.

Màn hình hiển thị một số điện thoại quốc tế.

Đầu số đến từ .

Tim tôi hẫng mất một nhịp.

Một linh cảm dâng lên.

Tôi hít sâu, điều chỉnh lại giọng nói sao cho bình tĩnh và chuyên nghiệp , rồi nhấn nút máy.

“Hello, this is Cheng Shuang.”

Bên kia đầu dây vang lên giọng nam trầm ấm, lễ độ và rõ ràng, tiếng Anh chuẩn chỉnh với âm sắc nghiêm cẩn đặc trưng người .

“Hello, Ms. Cheng. Tôi là Hans, trợ lý riêng của ngài Adam Smith.”

Trợ lý riêng… của Smith?

Ngón tay tôi khẽ siết chặt điện thoại.

“Ngài Smith vô ấn tượng với năng lực chuyên môn và quyết đoán của cô trong buổi họp sáng nay.”

Giọng người trợ lý không mang theo cảm xúc thừa.

Chỉ đơn giản là… đang đọc lên một sự thật.

“Thay mặt ông ấy và ba đối tác trọng khác của dự án này, chúng tôi muốn đề nghị cô tác riêng đảm nhận toàn bộ lạc hậu kỳ của dự án.”

Tim tôi đập mạnh một cái.

tác riêng.

Bốn khách hàng cốt lõi.

Đây… không là phiên dịch thông thường nữa.

Mà là—quyền điều phối toàn bộ trọng yếu của dự án.

mức thù lao,” anh ta nói tiếp bằng chất giọng vững chãi:

“Chúng tôi sẵn sàng chi trả gấp ba mức lương của cô, thanh toán theo từng giai đoạn của dự án, và trả trước khoản đầu tiên ngay sau khi xác nhận tác.”

Gấp ba.

Không vòng vo.

Không cò kè.

Không cần CV.

Chỉ có hai đập thẳng vào tim tôi—“giá trị.”

Trả trước.

Một cơn mưa đúng lúc—nhưng hơn thế nữa, đó là sự công nhận đắt giá cho giá trị của tôi.

Trong lòng tôi đã sớm sóng ngầm cuộn trào.

Nhưng giọng nói khi đáp lại vẫn giữ sự điềm tĩnh của một người làm việc chuyên nghiệp.

“Cảm ơn ngài Smith đã tưởng. Tôi cần một chút thời gian cân nhắc.”

“Dĩ nhiên. Chúng tôi đợi tốt từ cô.”

gọi kết thúc.

Tôi thở ra một hơi thật dài.

Bầu trời ngoài khung sổ vẫn u ám xám xịt, nhưng trong thế giới của tôi… một tia sáng đã xuyên qua mây mù, chiếu rọi thẳng vào lòng.

Màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa.

Lần này là một nhắn SMS, đến từ trưởng phòng nhân sự .

Có lẽ vì tôi đã block WeChat nên cô ta đành phải dùng đến cách “nguyên thủy” này hệ.

“Trình Sương, hành vi hôm nay của cô đã gây tổn thất nghiêm trọng cho công ty! Tổng Giám đốc Vương nói rồi, nếu cô không lại xử lý hậu quả ngay, công ty sẽ thông báo nội bộ đến toàn ngành – cô không đường sống trong nghề này nữa!”

Thông báo nội bộ?

Muốn tôi không sống nổi trong nghề?

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng nhắn ngạo mạn và đầy mùi đe dọa ấy.

Trong đầu lại vang lên giọng nói vừa rồi của Hans—trợ lý ngài Smith.

Một cảm giác hả hê đến gần như tàn nhẫn dâng trào trong lồng ngực.

Tôi bật .

không ra tiếng, nhưng vai thì khẽ .

Bọn vẫn luôn cho rằng “ngành” này là cái ao nhỏ bẩn thỉu của riêng .

Mà tôi—đã nhấc chân khỏi bùn, chuẩn nhảy xuống biển lớn.

Tôi không trả lời nhắn lố bịch đó.

Thay vào đó, tôi mở email.

Gõ một lá thư, tới Hans—trợ lý của ngài Smith.

Tôi đồng ý tác.

Và tôi thêm vào một điều kiện.

“Toàn bộ việc lạc và điều phối sau của dự án này, sẽ do tôi trực tiếp phụ trách.

Đội của tôi – công ty trước đây – nếu tham dự, chỉ được tham gia với tư cách người , không có quyền phát biểu.”

Tôi muốn không chỉ là tiền.

Tôi muốn toàn quyền phát ngôn.

Và tôi muốn, ngay trước mặt tất cả bọn , lấy lại thứ từng chà đạp—lòng kiêu hãnh của chính .

4.

Hiệu suất – thứ được người khắc sâu trong DNA.

Chưa đầy nửa tiếng sau khi tôi mail xác nhận tác, một email chính thức từ trợ lý Hans của ngài Smith đã được thẳng đến hòm thư của tổng giám đốc cấp cao ở công ty của tôi.

đảm bảo không ai có chối cãi, bức thư này được CC cho toàn bộ các nhân sự đến dự án, bao gồm cả Vương Chí Minh.

Tôi, tất nhiên, cũng nằm trong danh sách người nhận.

Email ấy, câu lạnh lùng mà sắc bén, giống như dao mổ của bác sĩ ngoại khoa – từng nhát từng nhát, lột trần toàn bộ sự thật.

Mở đầu, chỉ rõ:

họp đột ngột gián đoạn sáng nay, trách nhiệm hoàn toàn thuộc công ty của tôi, do “quản lý nội bộ hỗn loạn và quyết định thay người vào phút chót mang tính thảm họa”.

Ngay sau đó, ca ngợi thẳng thắn phiên dịch mà tôi đã thực hiện:

“Cô Trình Sương đã hiện năng lực phiên dịch xuất sắc, không thay thế, trong đầu buổi họp.”

Tiếp theo — bút xoay sắc bén, đưa ra tối hậu thư.

tuyên bố chỉ công nhận cô Trình Sương là đầu mối giao tiếp duy của dự án.

Tất cả các công việc lạc, điều phối sau này phải do cô Trình đảm nhiệm với tư cách cố vấn độc lập.

Nếu không, sẽ đơn phương chấm dứt toàn bộ đồng trị giá hàng chục triệu, đồng thời bảo lưu quyền kiện tụng đòi lại vốn đã đầu tư trước đó.

Bức thư này như một quả bom nổ tung giữa tầng cao của công ty.

nói, tổng giám đốc nhận được thư khi đang chơi golf ở ngoại ô.

Ngay tại sân, ông ta bẻ gãy luôn cây gậy đánh golf giá cả trăm triệu, rồi tức tốc xe trụ sở công ty ngay trong đêm.

Vừa bước vào văn phòng, ông ta đạp tung .

“Rầm!!”

Âm thanh như đập nát cả tầng lầu.

Bên trong, Vương Chí Minh đang vò đầu bứt tai, định viết một bản báo cáo … tẩy trắng lỗi cho bản thân.

Tổng giám đốc lao thẳng vào như một con sư tử nổi điên.

Trong tay ông ta là bản in bức thư email, tờ giấy cứng cũng đã ông vò méo đến biến dạng.

“Vương Chí Minh!!”

Tiếng quát của tổng giám đốc gần như muốn lật tung trần nhà.

Ông ta ném thẳng tờ giấy vào mặt Vương Chí Minh như ném một nhát roi giáng trời giáng đất.

Mép giấy lướt qua má, rạch ra một vết đỏ mảnh – mà đau thấu tận bên trong.

“Ông tự mở to mắt ra mà đọc! Nhìn cái trò tốt đẹp ông gây ra đi!”

“Chỉ vì nhét bằng được cái thằng cháu bất tài, tiếng Anh không nói nổi thành câu, mà ông định phá nát cái dự án trọng năm của công ty?!”

Ánh mắt Vương Chí Minh rẩy nhìn từng dòng tiếng Anh nghiêm khắc, những cái tên ký ở thư là bốn tập đoàn lớn như sấm bên tai trong ngành…

Hai chân ông ta mềm nhũn.

Suýt chút nữa quỵ luôn tại chỗ.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo sơ mi.

“Sếp… tôi… tôi sai rồi… tôi thật sự không ngờ chuyện lại nghiêm trọng thế này…”

Ông ta cúi đầu xin lỗi không ngừng, giọng bần bật lẫn đầy sợ hãi.

“Tôi không muốn một nào hết!”

Tổng giám đốc chỉ thẳng vào mặt ông ta, mắt đỏ rực, gân xanh nổi trên trán như muốn nổ tung.

“Tôi ra lệnh cho ông—bằng mọi giá, phải mời được Trình Sương lại!”

“Bằng. Mọi. Giá.”

Ông ta gằn từng , mỗi tiếng như lưỡi dao rạch lên mặt diện của Vương Chí Minh.

Và ông ta hiểu—”bằng mọi giá” có nghĩa là gì.

Nghĩa là ông ta phải đích thân đi tìm cô gái mà chính tay đuổi khỏi công ty,

Người mà ông ta từng sỉ nhục trước mặt cả phòng họp,

Người mà ông ta đã vừa gán tội, vừa bôi nhọ sau lưng…

Bây giờ, ông ta phải vác bộ mặt bóng nhẫy của , quỳ gối mà cầu xin cô ấy .

Ở một góc phòng, Lưu Vĩ — kẻ “cháu trai hệ” — chứng kiến toàn bộ cơn địa chấn này từ đầu tới .

Đến khi tổng giám đốc hạ lệnh truy tìm Trình Sương, cậu ta lẩy bẩy như điện giật, nín thở không dám hó hé.

Lúc này đây, cậu ta mới hiểu ra — cái danh “ hệ” không phải là tấm kim bài miễn tử.

Mà là chiếc xẻng,

Đào mồ chôn chính bản thân .

Tùy chỉnh
Danh sách chương