Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5.

Đúng như tôi dự đoán, điện thoại của Vương Chí Minh gọi đến.

Tôi nhìn cái tên quen thuộc nhấp nháy trên màn hình, không do dự dù chỉ một giây, nhấn tắt máy.

Nút đỏ trên màn hình như một tuyên ngôn lạnh lùng cho thất bại đầu tiên của ông ta.

mấy chốc, điện thoại lại đổ chuông.

Lần này là số của phòng nhân sự.

Tôi lại tắt máy.

Đối phó với kiểu người này, cứ để tự ngấm lạnh mới là đòn đau nhất.

Quả nhiên, sau khi thất bại với “chiến dịch gọi điện”, tin nhắn bắt đầu tới.

“Trình Sương, tôi là Vương Chí Minh. Cô đừng từ chối nghe máy, chúng ta cần nói chuyện.”

Tôi không đáp.

Mười phút sau, tin nhắn hai đến.

Giọng điệu mềm đi rõ rệt.

“Trình Sương à, trước đây là tôi không đúng, tôi nóng nảy. Dù sao nghiệp với nhau, giờ công ty đang khó khăn, không thể thiếu cô đâu.”

nghiệp một thời?

Lúc ông ném tôi ra ngoài như một túi rác,

Lúc ông cắt đứt tôi giữa cuộc họp quan trọng,

Lúc ông vu oan tôi “phá hoại công ty” trước mặt cấp trên…

Sao không thấy ông nhắc hai nghiệp”?

Tôi vẫn .

Và chính sự đó, là sợi rơm cuối cùng bóp nát thần kinh của ông ta.

so với sự của tôi, áp lực từ sếp lớn chắc chắn còn đè nặng rất nhiều.

Nửa tiếng sau, chuông ở cửa căn hộ reo lên.

Tôi bước tới, nhấn nút giao tiếp, màn hình hiện lên hai gương mặt tôi hề muốn thấy.

Vương Chí Minh. Và phòng nhân sự.

Trên tay ông ta là giỏ trái cây to đùng được gói bằng ruy băng lộng lẫy.

Còn phòng xách theo mấy túi quà trông sang chảnh hết cỡ.

Hai người đứng trong gió lạnh dưới chung cư, mặt gượng gạo cười như hai nhân viên tiếp thị kém duyên bị ép doanh số.

Tôi không mở cửa.

Chỉ nhấc máy , giọng lạnh như băng vang lên:

“Tổng Giám đốc Vương, đích thân đến đây, có chuyện quý giá vậy?”

Giọng tôi truyền qua , xen lẫn tạp âm lách tách điện từ, càng âm điệu thêm xa cách và lạnh nhạt.

Trước ống kính, Vương Chí Minh cố hết sức kéo khóe môi lên, gượng cười đến mức nhăn cả trán.

“Trình Sương à, bên ngoài lạnh lắm, để bọn anh lên nhà nói chuyện cho tiện nhé?”

“Tôi với ông không thân.”

Tôi cắt lời dứt khoát.

“Có nói luôn ở đây, tôi chỉ rảnh đúng ba phút.”

Mặt ông ta tức chuyển sang sắc gan heo — đỏ tím tức nghẹn.

Trước mặt phòng nhân sự.

Trước camera.

Và có thể cả hàng xóm xung quanh đang hóng chuyện từ ban công—

Bị cấp dưới cũ vả mặt không chút nể nang, sĩ diện của ông ta như bị lăn bánh xe qua rồi lùi lại một vòng.

ông ta không dám nổi giận.

Chỉ dám hít sâu, rồi cúi đầu xuống trước , nói như cầu xin:

“Trình Sương, anh sai rồi! Anh thành thật xin lỗi quyết định ngu xuẩn trước đây!

Anh cầu xin em, đại cục, công ty, hãy quay lại giúp anh hoàn thành nốt dự án này…”

đại cục?

Tôi bật cười thành tiếng.

Tiếng cười vang qua hệ thống — đầy mỉa mai, không hề giấu giếm.

“’Đại cục’ của tôi ấy à?”

“Là không bao giờ phải phục vụ đám ‘người lớn chưa thành’, chỉ biết xài rồi vứt.”

Mặt Vương Chí Minh tái mét, rồi chuyển sang trắng bệch, rồi tím tái—biểu cảm chuyển màu phong phú như bảng màu nước.

Tôi nhìn hình ảnh trong màn hình giám sát, thấy biểu cảm nhẫn nhịn đến méo mó của ông ta, biết là nồi áp suất đã sôi đến mức gần nổ.

Tôi buông một câu, chậm rãi, lạnh lùng:

“Muốn tôi quay lại không phải không được.”

Vương Chí Minh tức ngẩng đầu.

Trong mắt lòe hy vọng.

— tôi có điều kiện.”

Tôi tựa nhẹ vào vách tường, chậm rãi, như đinh đóng cột:

nhất: Tôi không quay lại nhân viên.”

“Tôi là cố vấn độc .”

“Tính theo giờ. Mỗi giờ 5.000 tệ. Không đủ một giờ, vẫn tính tròn một giờ.”

“Toàn bộ chi phí – thanh toán theo ngày.”

“Trước khi tan ca mỗi ngày, tiền phải chuyển vào tài khoản cá nhân của tôi.”

Vương Chí Minh hít vào một hơi lạnh — 5.000 tệ một giờ?!

Đây cướp giữa ban ngày!

còn chưa kịp phản ứng, điều kiện hai đã ập thẳng vào mặt ông ta như một tát trời giáng.

hai: Ông – Vương Chí Minh – phải đăng lời xin lỗi công khai trong group nội bộ có đầy đủ nhân viên phòng ban.”

“Nội dung: xin lỗi hành vi ‘sa thải vô cớ’ và ‘vu khống sau cuộc họp’.”

“Bài xin lỗi phải viết tối thiểu 500 . Phải sâu sắc. Phải chân thành.”

Tôi ngừng một nhịp, lạnh lùng hạ dấu chấm:

“Không được hai điều đó — mời các người đi tìm ai ‘cao minh’ tôi vậy.”

Nói xong, tôi dứt khoát tắt , không để lại cho ông ta bất kỳ cơ hội mặc cả .

Màn hình giám sát tức trở về chế độ yên .

Trên khung hình cuối cùng trước khi tắt,

Vương Chí Minh và phòng nhân sự vẫn đứng chết trân dưới gió lạnh,

Trông không hai bức tượng đá bị sét đánh trúng.

Tôi mỉm cười nhàn nhạt.

Tôi biết — sẽ ý.

so với thể diện của ông ta,

cái bát cơm kia — đáng giá nhiều.

6.

Chín giờ sáng hôm sau, group nội bộ của phòng ban đúng giờ hiện lên một tin nhắn @tất cả mọi người.

Người gửi: Vương Chí Minh.

Đó là một bức thư xin lỗi dài 600 .

Trong thư, ông ta dùng đủ từ ngữ như “chân thành”, “hối lỗi”, “rút ra bài học sâu sắc”…

Thừa nhận rằng mình đã “quyết định vội vàng”, “quản lý yếu kém”, và dành cho tôi một câu “xin lỗi chân thành nhất từ đáy lòng.”

Ông ta chính thức thừa nhận:

Đã sa thải tôi vô cớ.

Và sau cuộc họp, có hành vi vu khống bôi nhọ danh dự của tôi.

Bức thư này một quả bom nổ giữa lòng group vốn ắng.

Bề ngoài, ai bình luận —ai giữ vẻ mặt “ là vàng”.

ở trong các group nhỏ, nhóm chat kín, WeChat cá nhân,

Cháy. Bùng. Nổ.

“Mẹ ơi!! Ông Vương thật sự xin lỗi công khai luôn kìa!”

“Chị Sương chơi cú này đúng là đỉnh của chóp!! Tát mặt cái đét!!”

“Đáng đời ông ta! Lúc trước vênh váo lắm , giờ nhục chưa!”

“Thằng cháu quan hệ như thóc luôn kìa hahaha!”

Trong danh sách thành viên group, avatar của Vĩ nổi bật như một cái đèn cảnh báo.

ta không nói lấy một .

như tờ.

Giống hệt một con chim cút bị chim ưng khóa chặt nhìn.

Ngay khoảnh khắc ấy, ta đã chính thức trở thành trò cười vĩnh viễn trong công ty.

Mười giờ đúng, tôi xuất hiện trước sảnh công ty — khí thế ung dung, đúng giờ như hồ Thụy Sĩ.

Vương Chí Minh và phòng nhân sự đã đứng đợi từ sớm, mặt mày cười khúm khúm còn cả hôm qua.

“Trình Sương, em đến rồi…”

Tôi không thèm bố thí một nhìn, bước thẳng qua giữa hai người, đi vào thang máy.

Hai người lúng túng lẽo đẽo đi sau, nom hai nhân viên tạp vụ theo sau sếp lớn.

Khi tôi bước vào phòng họp — nơi là chiến trường của tôi — mọi đã .

mắt của nghiệp khi nhìn tôi lúc này, không còn là mắt của “người cùng cấp”.

là sự kính nể, tò mò và dè chừng — dành cho một người ngã xuống, đứng dậy với vương miện trên đầu.

Vương Chí Minh và Vĩ cẩn thận sắp chỗ cho tôi ngồi vị trí chính giữa — ghế đầu cuộc họp.

Còn ?

Tự giác ngồi nép vào góc tối nhất của căn phòng.

Tôi mở laptop, cắm tai nghe, đăng nhập vào nền tảng họp trực tuyến.

Cuộc họp bắt đầu lại.

lần này, tôi không còn là người dịch.

Tôi là người nắm quyền dẫn dắt.

Khi khuôn mặt tôi hiện lên màn hình, bên kia – ngài Smith cùng các khách hàng loạt nở nụ cười đầy ngầm hiểu.

“Chào buổi sáng, Cheng. Rất vui khi cô quay lại.”

Ngài Smith nói, rồi mỉm cười gật đầu.

“Bắt đầu luôn nhé, không cần vòng vo.”

Tôi không nói thêm một lời dư thừa, không biểu lộ chút cảm xúc dao động , tức bước vào trạng thái việc.

Tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Anh – ba ngôn ngữ thay nhau luân chuyển qua miệng tôi, trơn tru như nước chảy, ý tứ sắc sảo, diễn đạt chính xác tuyệt đối.

Nhịp độ cả cuộc họp – nằm gọn trong tay tôi.

Còn Vương Chí Minh và

Ngồi co rúm ở góc phòng, hai học sinh cá biệt bị giáo viên phạt đứng.

Bọn chỉ biết ngồi nghe tôi nói chuyện sôi nổi với khách hàng, trao đổi những thuật ngữ chuyên môn chưa nghe qua, mặt lúc đỏ như chín gấc, lúc lại tái xanh như bị dọa ma.

Phải đến lúc này, mới thật sự nhận ra:

Giữa tôi và , là một khoảng cách không thể bắc cầu.

Khi cuộc họp bước sang giờ nhất, tôi đang dịch đến phần trọng tâm — một câu hỏi kỹ thuật quan trọng liên quan đến thuật toán lõi.

Dịch đến giữa chừng, tôi cố ý ngừng lại một nhịp.

Tôi quay đầu, mắt lướt qua toàn bộ căn phòng, rồi dừng chính xác tại góc tối nơi Vĩ đang ngồi thu người như cục đá.

Cả phòng họp như bị bấm nút “pause”.

Tất cả nhìn đều theo tôi—tập trung thẳng vào ta.

Tôi khẽ mỉm cười,

bằng giọng điệu như đang nhã nhặn hỏi ý kiến một chuyên gia,

chậm rãi bén như dao:

“Phần này có liên quan đến thuật ngữ ‘mạng nơ-ron hồi quy’…”

“Tự nhiên tôi thấy hơi bí, không nhớ ra cách diễn đạt…”

Vĩ này, thi tiếng Anh chuyên ngành cấp tám đúng không? Giúp tôi dịch đoạn này nhé?”

Câu hỏi nhẹ như lông vũ,

nện thẳng lên mặt Vĩ như búa tạ.

Trong tích tắc,

mặt ta đỏ bừng như máu,

như thể có ai vừa tát một cái giữa trán.

há miệng, cổ họng chỉ phát ra mấy tiếng:

“Ờ… ờ…”

Một từ hoàn chỉnh không nói nổi.

Mạng nơ-ron hồi quy là cái ?

căn bản chưa nghe tới, lấy đâu ra dịch.

Cái chứng chỉ tiếng Anh chuyên ngành cấp tám kia — e là do ông “ôm chiến lược” ôm hộ.

Tôi nhìn vẻ mặt luống cuống, bối rối đến cực điểm của ,

khóe môi khẽ nhếch, nụ cười càng lúc càng sâu.

Tôi không tiếp tục khó .

Chỉ nhẹ nhàng quay đầu lại, tiếp tục phần việc của mình —

dùng những thuật ngữ chuyên ngành chuẩn chỉnh, dịch trôi chảy không sót một từ.

Không cần lời bình.

Không cần châm chọc.

Chính sự trong cả phòng họp và cái nhìn dồn về phía

mới là đòn đâm thẳng vào tự tôn bất cứ cái tát .

Và tôi biết — giây phút ấy, mọi người đều đã nhìn rõ:

Tên “con ông cháu cha” kia — không xứng bất cứ điều trong dự án này.

Đừng nói đến phiên dịch.

Ngay cả việc buộc dây giày cho tôi — không đủ trình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương