Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Gương tuấn tú anh ta dí sát vào màn hình, cười như một con husky phát rồ.
Nhưng vài giây sau, anh ta đổi sắc , trở dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc:
“Lúc anh từng nói nếu cúi đầu em lần thì anh là . Nhớ kỹ, lần này là em liên lạc .”
“Nên anh không phải .”
Tôi gào lên:
“Đừng gọi tên tôi! Tôi không muốn lên bản tin xấu hổ đâu!”
“ mai tôi sẽ rút tiền , tìm người gửi cho anh. Từ giờ đừng liên lạc .”
Tôi định tắt máy thì ánh anh ta đột nhiên ướt đẫm, giọng nói nghẹn ngào:
“ sao? Em định chặn anh sao?”
“Đúng , em giỏi nhất khoản chặn người đấy.”
“Anh đã sai điều gì chứ? vì lần đó em nhờ mua son, anh mua nhầm , em liền đánh anh…”
đỏ hoe, nước không kìm rơi từng giọt to như hạt ngọc.
Kết hợp với khuôn điển trai quá mức, anh ta hoàn toàn hóa thân thành chú con ức hiếp.
Chẳng bao lâu, hot search bùng nổ.
#Thiếu gia nhà họ lừa tiền lừa tình#
#Thiếu gia cầu xin yêu #
#Thiếu gia nhà họ đánh vì mua sai son#
Tôi: “……”
Thật sự không chịu nổi .
Tôi quyết định kết thúc trò hề điên rồ này.
Tôi đặt phòng khách sạn, hẹn anh ta để nói chuyện dứt khoát.
Vì việc gấp nên tôi trễ nửa tiếng.
mở cửa phòng, tôi hoàn toàn câm nín.
3
Tên biến thái cao 1m88 mặc vest đang bò dưới sàn học tiếng sủa.
“Gâu, gâu, gâu.”
Anh ta không biết tôi đã .
Thấy tôi bước vào, anh hoảng hốt bật dậy, lúng túng phủi phủi :
“Ờm… anh rơi đồ, đang cúi xuống nhặt.”
Thấy tôi nhíu mày đầy ghét bỏ.
Tai anh đỏ bừng, vội vàng giải thích:
“Thật đấy, anh rơi miệng… à không, … à không, điện thoại!”
Ánh tôi liếc xuống túi áo vest anh ta — điện thoại vẫn nằm nguyên vẹn ở đó.
Tôi không thèm vạch trần, mặc kệ anh ta.
Tôi ngồi xuống ghế, ném thẻ ngân hàng lên bàn:
“Từ nay chúng ta không ai nợ ai. Về thành phố A anh đi, đừng phiền tôi .”
dứt lời, lập tức trượt gối tới tôi.
Anh ta ôm lấy chân tôi, dụi lên:
“Anh là , chưa?”
“Sau này em đánh anh cũng , anh không phàn nàn .”
“Giờ anh chịu tát.”
Anh khóc vén áo sơ mi lên.
Lộ ra rắn chắc, rõ tám múi.
“ đây em thích nhất là bóp anh , đúng không?”
“Hồi ấy mới sáu múi, ba năm chia , anh luyện thành tám múi luôn nè.”
Anh ngẩng đầu lên, gương đẹp trai đáng ghét kia phối hợp với hàng mi ướt rượt khẽ chớp chớp.
Nhìn tôi đầy tội nghiệp:
“Chúng ta quay không?”
4
“ , anh thể ra dáng tổng tài chút không hả?”
Tôi tức mức thái dương giật giật liên hồi.
“Anh điên không? Livestream gì chứ?”
“Còn chọn bài Tính ra cô quá tàn nhẫn để tặng tôi là sao?”
“Tôi tàn nhẫn chỗ nào?”
“Lúc chia là vì sao, anh không tự biết chắc?”
Càng nghĩ càng bực, tôi nắm cổ áo anh ta, gào lên:
“Trả lời tôi đi!!!”
phụng phịu phồng má, lí nhí lầm bầm:
“Anh livestream… cũng để em chủ động tìm anh thôi …”
“Tên khốn, anh lầm bầm gì đấy?” Tôi rống lên anh ta run cầm cập. “Nói to lên, ăn no à?”
“Khí thế livestream anh đi đâu hết ?”
Anh ta nịnh nọt nắm tôi đặt lên mình:
“Sờ anh đi, đừng giận …”
nhắc tới là tôi muốn lên máu.
xưa là tôi theo đuổi anh ta .
Khác hẳn mấy gã bạn tôi trong giới – lạnh lùng, , suốt phát ngôn kiểu tổng tài.
mang nét rực rỡ, tự do, mang gương đủ khiến tim người ta đập loạn.
ấy, ở trường, anh ta là nam thần trong lòng biết bao người.
Tôi mãi không quên dáng vẻ anh ta trên sân bóng rổ – ôm bóng, cười nhẹ, chân mày nhướn lên đầy ngang tàng.
Trông sạch sẽ, thẳng thắn, đẹp trai mức đập thẳng vào tim tôi.
Tôi đã tấn công anh ta bằng thư tình và cả những lời ong bướm không ngại miệng.
Đối thủ nặng ký tôi là hoa khôi khoa hội họa – một cô gái dịu dàng, luôn cột tóc bằng cọ vẽ, mặc váy trắng dính đầy sơn.
Cô ấy thuần khiết và trầm lặng, hoàn toàn trái ngược với tôi – kiểu tiểu thư sáng sủa, tinh tế, lộng lẫy.