Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô ta đột ngột sang tôi, nước mắt như mưa:
“Chị ơi! Việc chị bị thất lạc không lỗi của đâu! thề, kiếp này, kiếp … nguyện làm trâu làm ngựa chuộc lỗi với chị… Chị tha thứ được không?”
Đúng lúc này, anh trai tôi bước tới, tay xách theo hòm thuốc nặng trĩu, gương mặt lạnh như băng.
Anh không buồn liếc nhìn hai người đang quỳ dưới đất một cái, mà đi thẳng tới trước mặt cha.
“Ba, con đã bắt mạch. Ninh Tuyết Như có thai được một rưỡi. Đứa bé là của Lý Chí Viễn.”
Bàn tay Ninh Tuyết Như đang bám ống quần cha lập tức buông rũ như không còn chút sức lực.
Trán cha gân xanh, ông bất ngờ tung chân, đá văng chiếc bàn trà bên cạnh!
“Tốt, hay lắm!”
Giọng ông sắc như dao, chữ rít qua kẽ răng khi chỉ thẳng vào mặt cô ta:
“Năm xưa giành thân phận của Vãn Tình, cô có thể giả vờ ngây thơ. Giờ giành luôn cả vị hôn phu của nó — là cô chủ động dâng lên, đúng không?!”
“ đó, mẹ ruột cô đã tráo đổi con tôi, lẽ ra nghĩ trước đến kết cục hôm nay rồi!”
Ninh Tuyết Như như bị sét đánh trúng:
“Cái … tráo đổi? Không… không là bế nhầm sao?”
“Bế nhầm?”
Cha bật giận dữ:
“Là cố tình tráo!”
“Lúc ấy tôi mẹ cô chăm sóc vợ đang mang thai, còn cô ta thì nhân lúc vợ tôi khó sinh, tự tay đổi con ruột của mình vào vị trí con gái tôi!”
Sắc mặt Ninh Tuyết Như tái nhợt đến mức chẳng còn chút huyết sắc nào.
“Cô còn nhớ năm mười tuổi sốt cao suýt chết không? Nhớ tôi đã nói không? Tôi bảo — tôi đã mất mẹ cô rồi, không thể mất thêm cô nữa…”
“Tôi tưởng cô là máu mủ cuối của người phụ nữ tôi yêu!”
Ánh mắt Lý Chí Viễn nhìn chằm chằm tôi và Ninh Tuyết Như, vòng tay ôm cô ta cứng đờ, không nhúc nhích .
Anh tôi khẽ bật , đúng điểm mà buông một đòn chí mạng:
“Nhân tiện nói luôn cô biết — Ninh Tuyết Như, cha ruột cô Ninh.”
“Cô không đổi , không vì nhà tôi nể tình, mà bởi cô vốn đã như thế.”
Cả người Ninh Tuyết Như run lẩy bẩy, đột nhiên hét lên như kẻ điên:
“Không! Không thể nào! Các người lừa tôi! Mẹ tôi nói rõ ràng là—”
“Bà ta đến chết còn không muốn cô biết sự thật.”
Cha lạnh lùng cắt :
“Tôi nể tình mười tám năm nuôi dưỡng nên đã không vạch trần. Không ngờ lại nuôi ra một con rắn độc như vậy!”
“Cha nào, con nấy. Cha là trộm con, con là kẻ hại người.”
“Con gái tôi bị đưa đi, cô thì lại nhận hết mọi tình yêu, mà kết quả là ?”
“Đi nông hai năm ‘rèn luyện tư tưởng’, rèn ra được ? Lại về dụ dỗ vị hôn phu của con bé, rồi còn dám vu khống ngược?!”
“Ninh gia nuôi cô mười tám năm — không gột sạch được cái bẩn ăn sâu trong máu cô!”
Sắc mặt Lý Chí Viễn tái xanh, vẫn cố giữ chút thể diện, lắp bắp định biện hộ:
“Xưởng trưởng Ninh… chuyện này…”
“Lý Chí Viễn.”
Cha nhìn hắn, ánh mắt đầy tiếc nuối:
“Tôi đúng là nhìn lầm người.”
“Năm đó cậu cải tiến kỹ thuật trong xưởng, ba liền vượt chỉ tiêu, tôi còn tưởng cậu là mầm tốt có tương lai.”
“Giờ thì sao? Bị thứ hàng rác rưởi như vậy làm mê muội đến mức mất hết lý trí!”
“Ngay cả cái quần không giữ , cậu còn đòi làm ‘lao động tiên tiến’? Buồn !”
Mặt Lý Chí Viễn xanh chuyển trắng, rồi xám ngoét như tro tàn.
Hắn đột ngột quỳ sụp xuống, dập liên tục.
“Xưởng trưởng, tôi bị chuốc thuốc thật mà! Đêm đó tôi trúng bẫy… tôi không ngờ chỉ một lần lại khiến cô ta mang thai…”
Cha chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói một .
Anh tôi nâng hòm thuốc lên, chỉ tay xuống đất, hất cằm về phía hai kẻ đang quỳ:
“Tôi mặc kệ hai người, muốn khám thì đến trạm y tế, đừng làm bẩn mắt gái tôi.”
8
Ánh đèn chói chang trong trường lớn của xưởng khiến người ta nheo mắt.
Tôi đứng bên mé sân khấu, ánh nhìn đảo qua hàng ghế đông nghịt công nhân phía dưới.
Lý Chí Viễn ngồi hàng ba — vị trí bật nhất. Bộ đồ công nhân được là phẳng phiu, ánh mắt hắn lại không giấu tuyệt vọng và hoảng loạn.
Còn Ninh Tuyết Như — người mà hắn luôn miệng gọi là “yếu ớt đến mức sảy thai có thể mất mạng” — lúc này lại co ro trong góc, chẳng sao cả.
“Các đồng chí.”
Giọng cha tôi vang vọng khắp trường:
“Hôm nay tổ chức cuộc họp toàn thể cán bộ công nhân viên là làm rõ những đồn đại lan truyền khắp nội bộ nhà máy — những đồn hoàn toàn sai sự thật!”
Cả trường lập tức im phăng phắc, đến mức rơi cây kim nghe rõ.
Tôi hít sâu một hơi, cặp tài liệu ra xấp hồ sơ đã chuẩn bị trước.
“Đây là hồ sơ khám thai của đồng chí Ninh Tuyết Như tại trạm y tế phân xưởng nông .” Tôi giơ cao xấp giấy, đảm bảo tất cả đều nhìn thấy rõ con dấu đỏ và in trên đó. “Tuần thai: sáu tuần. khám: cách đây nửa .”
Dưới khán phòng lập tức vang lên tiếng bàn tán ồ ạt.
“Mà theo đồng chí Lý Chí Viễn, Ninh Tuyết Như bị bọn lưu manh làm nhục là vào… một trước.”
Tôi cố ý dừng lại.
“ gian — không khớp.”
Lý Chí Viễn lập tức đứng phắt dậy, mặt đỏ như gấc:
“Ninh Vãn Tình! Cô đang xâm phạm quyền riêng tư!”
“Đồng chí Lý Chí Viễn.”
Giọng cha tôi lạnh băng.
“Ngồi xuống. Giữ mồm giữ miệng.”
Mặt Lý Chí Viễn đỏ rồi chuyển trắng, cuối ủ rũ ngồi phịch xuống.
Tôi tục, giọng điềm tĩnh rõ ràng:
“Trùng hợp thay — đúng một rưỡi trước, đồng chí Lý Chí Viễn có chuyến ‘đi học bồi dưỡng’ ba .”
Tôi rút tờ thứ hai:
“Đây là giấy điều động và vé tàu gốc — điểm đến chính là huyện nơi đặt phân xưởng nông .”
trường như nổ tung, tiếng xì xào, kinh ngạc vang lên như sóng dội. Tôi thấy rõ mấy chị tổ trưởng chuyền nhau ánh mắt khinh miệt, đồng loạt nhìn về phía Lý Chí Viễn và Ninh Tuyết Như đầy khinh bỉ.
“Vì vậy,” tôi dừng lại một nhịp rồi nói , “cái thai trong bụng Ninh Tuyết Như — chính là của Lý Chí Viễn. Hai người bịa ra chuyện cô ta bị làm nhục, chỉ được về tổng xưởng.”
Giọng tôi không lớn, chữ như rót vào tai người, khiến cả trường lại chìm vào im lặng.
“ đã quan hệ bất chính trong suốt gian tôi và hắn còn đang đính hôn — có thể còn trước đó nữa.”
Ninh Tuyết Như cố vùng lên:
“Cô nói bừa! Rõ ràng là bọn lưu manh—”
“Đủ rồi!”
Cha tôi quát lớn, giọng sắt đá.
“Công an đã đến phân xưởng nông và các làng lân cận điều tra xác minh — điểm đó, không hề có bất kỳ vụ việc nghiêm trọng nào xảy ra!”
“Cái nói dối này — đến đây là kết thúc!”
Ninh Tuyết Như như bị bóp nghẹn cổ họng, im bặt tại chỗ.
“Giờ tôi tuyên bố quyết định xử lý đồng chí Lý Chí Viễn.”
Cha ra tờ quyết định đóng dấu đỏ chói:
“ khi nghiên cứu và được cấp trên phê duyệt — quyết định: Cách chức tổ trưởng xưởng và thu hồi danh hiệu lao động tiên tiến của đồng chí Lý Chí Viễn. Điều động làm công nhân thường, lập tức chuyển đến công trình xây dựng chi viện vùng sa mạc Tây Bắc, chờ xem xét theo.”
Sắc mặt Lý Chí Viễn trắng bệch như xác chết, bả vai dưới lớp áo công nhân khẽ run.
Hắn nhắm nghiền mắt, như thể muốn ngăn bản án nghiệt ngã ấy lọt vào tai.
Còn Ninh Tuyết Như — thì như vũng bùn nát, nằm bẹp trong góc, ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm đó không ai nghe rõ.
Cô ta đột nhiên về phía Lý Chí Viễn, trong mắt là ánh nhìn cầu xin tuyệt vọng:
“Anh Viễn… chúng ta…”
Lý Chí Viễn như trúng tà, lập tức mặt đi như tránh ôn dịch, không thèm nhìn cô ta một cái.
Tôi bước chậm rãi xuống sân khấu, giữa ánh mắt của toàn trường, đi thẳng đến trước mặt Lý Chí Viễn.
“Lý Chí Viễn,” tôi khẽ nói, chỉ đủ hắn nghe thấy, “vì cái thứ như cô ta mà phản bội tôi, phản bội nhà Ninh, vứt bỏ cả tương lai tốt đẹp của anh.”
“Anh thấy — đáng không?”
Hắn mím môi, run rẩy, không thể thốt ra một chữ.
Tôi người, đi tới trước mặt Ninh Tuyết Như — ánh mắt căm hận trong cô ta gần như muốn hóa thành lửa.
“Ninh Vãn Tình!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi. “Cô vừa lòng chưa?!”
“Tôi chưa đâu.”
Tôi mỉm , chậm rãi lắc .
“Trò vui mới chỉ bắt thôi.”
“Ninh Tuyết Như — vở diễn hay của cô… còn phía .”
9
Tan họp xong, tôi canh chuẩn giờ, cố ý “tình cờ” gặp Lý Chí Viễn đang thất thần bước đi trên hành lang bệnh xá của xưởng.
“Đồng chí Lý, đi tái khám à?” Tôi giả vờ thân thiện, giọng nhẹ nhàng.
Hắn lập tức căng người cảnh giác:
“Ninh Vãn Tình, cô lại muốn giở trò ?”
Tôi chỉ rút cặp tài liệu ra một bản sao kết quả xét nghiệm, đưa đến trước mặt hắn:
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn anh xem cái này.”
Trên giấy ghi rõ ràng thành phần hóa học còn sót lại trong thể Ninh Tuyết Như — Aconitin, một loại độc chất có trong cây ô .
“Thứ này chỉ mọc khe núi gần phân xưởng nông .” Tôi nghiêng , nở một nụ nhàn nhạt. “Anh nghĩ — là cô ta dễ kiếm được hay tôi dễ kiếm được?”
“Không thể nào…” Giọng hắn khàn khàn, run rẩy. “Cô ta… sao có thể ra tay ác như vậy?”
Tôi chăm chú nhìn biểu cảm của hắn — thế giới của Lý Chí Viễn đang sụp đổ.
Tôi rút ra tờ cuối tập hồ sơ, mở ra trước mặt hắn.
“Tuần này, ba tôi đã cử người đi điều tra nơi cô ta bị đưa xuống cải tạo.” Tôi giơ bản báo cáo điều tra. “Ít nhất bảy tên lưu manh địa phương đã thừa nhận — khi anh rời đi hai , chúng đã ‘quan hệ’ với cô ta.”
“Đồng chí Lý à, anh nói xem, tại sao trùng hợp như vậy mà chỉ có mỗi anh khiến cô ta mang thai? leo lên được cây cao như anh, cô ta đã bỏ công sức nhiều hơn anh tưởng đấy.” Tôi ghé sát tai hắn, giọng nhẹ như gió:
“Bây giờ anh thử đoán xem — tại sao cô ta lại có thể tự tay phá bỏ đứa con của chính mình?”
Lý Chí Viễn đột ngột túm chặt tay tôi, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt.
“Cô gạt tôi! Cô nhất định đang gạt tôi!!”
Trong đôi mắt rực lửa tham vọng của hắn, giờ chỉ còn cuồng loạn, tuyệt vọng và một tia hận thù bị lừa dối.
Tôi khẽ nhếch môi.
— Ninh Tuyết Như à, giờ trở đi, những tốt đẹp của cô… sẽ biến mất.
Thật mỉa mai.
Lý Chí Viễn — kẻ tự mình khôn ngoan, tính toán như thần — vậy mà hai kiếp liên đều bị một người đàn bà lừa đến thảm hại.
Kiếp trước, vì đứa con hoang trong bụng cô ta, hắn hủy diệt tôi.
Kiếp này, vì một người đàn bà ấy — hắn tự tay hủy diệt chính mình.
Ninh gia không cần tự bẩn tay.
Chuyện dơ bẩn của hắn đã sớm lan khắp nhà máy.
Ngay khi bị điều đi Tây Bắc, hắn lập tức bị xếp vào đội đào móng nền. Gió bão, nắng cháy, khổ sở không tả xiết.
là “lao động tiên tiến” một , giờ hắn còn chẳng bằng một công nhân vụ. Nghe nói thường xuyên bị quản đốc chèn ép, bớt công điểm.
Cấp bậc cứ thế tụt xuống — chưa đầy nửa năm, hắn kỹ thuật viên nòng cốt rơi xuống làm chân chạy việc lặt vặt trong lán công trình.
Nửa năm , tôi nghe anh trai kể lại kết cục của hai kẻ đó.
Buổi chiều hôm ấy, anh tiện tay ném tờ Nhân dân Công nhân Nhật báo lên bàn trà. một góc nhỏ của mục tin xã , một dòng tin đập vào mắt tôi:
“Án mạng nghiêm trọng tại công trường xây dựng chi viện Tây Bắc.”
“Lý Chí Viễn muốn ly hôn,” anh đưa tôi quả táo vừa gọt, giọng thản nhiên. “ Ninh Tuyết Như giữ bằng chứng bị hắn bạo hành uy hiếp, chết không chịu ký.”
“Hai người dây dưa hành hạ nhau suốt một năm trời. Cuối hắn chịu hết , dùng xẻng đập chết cô ta.”
“ đó… chôn xác dưới đống cát công trường, định phi tang.”
Tôi cắn một miếng táo giòn ngọt. “Rồi sao?”
“Bị tử hình. Hắn nhận tội rất nhanh. Hắn nói thà bị bắn còn hơn tục nhìn thấy mặt cô ta, không muốn lại cái địa ngục đó.”
Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ, rọi lên trang báo, vệt sáng cắt đôi đoạn tin ngắn ngủi.
Tôi khẽ bật :
“Đáng tiếc, không được tận mắt chứng kiến.”
“Có mà tiếc. Đừng bẩn mắt .”
Anh tôi đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh tôi. Ánh nắng ấm áp rơi xuống người, xua tan mọi u ám còn sót lại.
— Còn tôi, cuộc đời mới chỉ vừa thật sự bắt .