Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Ngay tại chỗ, ông sai mẹ tôi và mợ giữ chặt tôi, còn ông hí hửng ký tên.

Thì ra ba tôi vẫn luôn khao khát có một đứa con đến .

Tôi không hiểu có khác biệt giữa con gái “ba” với con “ba”.

Chẳng lẽ con một “ba” là có thể phun ra vàng?

tôi rất rõ, tôi chỉ cần một “ba” là có thể tặng ông một cục vàng.

Chỉ tiếc, ông không có phúc .

Trước đây, nếu ba mẹ tôi làm chuyện ngu xuẩn , tôi chắc chắn sẽ làm ầm lên.

đây, với 80 triệu tay, tôi chẳng buồn cãi nữa.

có những người đúng là tham lam không đáy.

Mợ tôi đầy ẩn ý tôi từ trên xuống dưới:

“Miểu Miểu à, mấy năm không gặp, con càng lớn càng xinh.”

“Con coi nè, nhà cưới của anh họ có rồi, mà còn thiếu sính lễ, con giúp một tay nha?”

Tôi đảo mắt, dứt khoát :

“Con không có !”

Mắt mợ ánh lên vẻ hiểm độc:

“Không có thì lấy chồng giàu là được mà? Mợ tìm vài mối tốt cho con nè, xem con thích ai.”

móc ra một xấp ảnh.

Người ảnh thì xấu xí kinh khủng, không thì già khụ gần xuống mồ.

Tôi hừ lạnh:

“Mợ à, cậu con cũng mất lâu rồi, mấy người tốt sao mợ không chọn cho mình vài ông? Người ta gặp còn khen mợ ‘phong vận dồi dào’ .”

Anh họ lao ra, tát tôi một nặng trịch:

“Con đ* tiện, ai cho mày chuyện với mẹ tao như ? Tao đánh c.h.ế.t mày !”

Ba mẹ tôi đứng bên cạnh, không hề động lòng.

Đặc biệt là ba tôi, mắt còn ánh lên vẻ tự hào:

“Không hổ là con ta, khỏe thật.”

Tôi giận dữ chằm chằm vào ba mẹ:

“Con là con ruột duy nhất của ba mẹ, ba mẹ thực sự muốn gả con cho mấy ông đống ảnh à?”

Mẹ tôi có vẻ xúc động, định mở miệng, ba tôi cắt ngang:

“Bảo mày gả là phải gả! nhiều ? Mày không gả, sính lễ cho con tao từ đâu ra?”

Mẹ tôi cũng không dám lên thêm.

Thấy hình như , đối mặt với một đám thần kinh và một con ch.ó điên, tôi có khả năng đánh c.h.ế.t thật.

Tám mươi triệu còn chưa kịp tiêu, c.h.ế.t ở đây thì thiệt quá.

Tôi liếc đồng hồ treo tường — đúng phố xá đông đúc nhất.

Tôi lập tức lao ra khỏi cửa.

Tôi là dân thể thao, chạy nhanh.

So tốc độ với gã béo 280 cân như anh họ tôi thì tôi còn dư sức.

Chỉ chốc lát là tôi đã cắt đuôi được họ.

Trên đường, tôi lớn: “Bố tôi với dì, mẹ tôi bắt quả tang rồi!”

Nếu tôi “giết người rồi” thì có khi người ta chỉ né xa tôi.

ra một quả scandal như

Tôi tin chắc những người dân sáng sớm thích hóng chuyện nhất định sẽ nhường đường cho tôi.

Anh họ và bố tôi còn chưa kịp phản ứng thì vài hàng xóm đã nghe thấy tôi :

“Cô bé, có chuyện ?”

Tôi khóc : “Bố tôi cắm sừng mẹ tôi với dì ruột, còn muốn chuyển tên căn nhà sang cho anh họ tôi.”

mệt rồi, tôi ngang qua tiệm tạp hóa của dì Trương, vào mua .

Thu âm lời mình vào , rồi mượn một chiếc xe máy điện.

Tôi cưỡi xe, tay cầm , phát liên tục đoạn ghi âm:

“Bố tôi với dì, còn muốn đưa nhà tôi cho anh họ tôi, người mau đây phân xử !”

Đến khi thấy ổn rồi, tôi dừng ở một tiệm cơm đông người ở khu náo nhiệt.

cứ phát liên tục.

Khách quán tôi bằng ánh mắt đầy tò mò.

Bà chủ quán biết tôi, tôi có chút thương cảm.

“Miểu Miểu à, nghĩ thoáng , chị tặng em bát cơm gà nhé.”

Tôi cười lắc đầu: “Chị ơi không cần đâu, em có , hôm nay trả chị gấp mười!”

rồi tôi chuyển luôn.

Có lẽ vì xảy ra chuyện mà tôi vẫn vui vẻ tươi cười, bà chủ quán nghĩ tôi sốc quá nên thần kinh có vấn đề.

Chỉ thở dài rồi lặng lẽ quay .

Tôi ăn xong rồi thì bố và họ mới tới.

Chậm như rùa.

Đợi tôi mệt lắm rồi.

Bố tôi tức xanh mặt, : “Tô Miểu! Tắt ngay!”

Ông còn quay sang giải thích với người là ông không có .

Đã đến lúc tôi bắt đầu màn diễn thật sự rồi.

Tôi ấm ức lắm.

Tôi chỉ vào năm dấu tay đánh in rõ trên mặt:

người mau giúp tôi! Hôm nay bố tôi định chuyển tên nhà cho anh họ tôi, tôi không đồng ý, anh ta đánh tôi , còn đe dọa nếu tôi ngăn cản nữa thì sẽ c.h.é.m c.h.ế.t tôi!”

người xì xào, chỉ trỏ:

“Loại người trời, hổ dữ còn không ăn thịt con, con ruột không cho, cho cháu bằng cậu? Còn không !”

“Biết đâu, có khi cháu thật ra là con ruột ấy chứ.”

Bố tôi sĩ diện nhất, người chỉ trích như chắc chắn cảm thấy mất mặt.

Liền đẩy mẹ tôi ra chịu trận.

Mẹ tôi giải thích: “Ông Tô nhà tôi không có , Tô Miểu chỉ vì không cam lòng chuyện căn nhà chuyển cho anh họ nên mới bịa chuyện bôi nhọ tụi tôi.”

Vài hàng xóm thân quen lắc đầu khinh bỉ:

“Chúng tôi biết nhà bà chỉ có mỗi con gái là Tô Miểu, sao không để tài sản cho con gái, cho cháu?”

Bố tôi hừ lạnh: “Con gái có ích ? Sớm muộn cũng là người nhà khác.”

Câu như chọc giận cả đám đông, họ đồng loạt mắng:

“Trời ơi, thời nhà Thanh c.h.ế.t lâu rồi đấy ông ơi! Tư tưởng cổ hủ từ thời cụ cố nội tôi rồi.”

“Ông không phải cũng do mẹ ông sinh ra chắc? Đúng là đàn ông chỉ biết nghĩ bằng nửa dưới!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương