Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

6.

Khi Cố Thần chạy tới, mẹ anh ta đã chống nạnh, hùng hổ cãi tay đôi với anh Trương cảnh sát.

Tôi và chị tôi thì ngồi thong thả trên ghế, ung dung uống trà nóng.

Cố Thần mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển lao vào, vội vã xin lỗi anh Trương:

“Anh Trương, thật sự xin lỗi, bà già nhà tôi lại gây chuyện gì nữa vậy? Đã làm phiền anh rồi.”

Xem kìa, lại là cái chữ “lại” đó.

Đúng là có chiều sâu.

Anh Trương mặt nghiêm túc:

“Cố Thần, tình hình của bà cụ nhà anh lần này nghiêm trọng lắm rồi. Trước kia còn là trò lặt vặt, bây giờ thì trực tiếp liên quan đến hành vi lừa đảo!”

Cố Thần hoảng hốt, lắp bắp không nói nên lời:

“Lừa… lừa đảo?!”

Anh ta vừa nghiêng đầu thì thấy ngay chúng tôi đang thảnh thơi ngồi uống trà, lập tức nổi điên, không nói không rằng liền sấn tới, bắt đầu xả giận:

“Là mấy người?! Tô Dao, tôi biết em trước giờ không ưa mẹ tôi, nhưng vì chuyện nhỏ xíu này mà vu khống bà, em không thấy quá đáng à?!”

Vừa nói, hắn vừa sải bước về phía chúng tôi, mặt mày giận dữ.

Tôi lập tức đứng dậy chắn trước mặt chị, lạnh lùng mỉa mai:

“Đây là đồn cảnh sát, anh định làm gì? Đánh người à?”

Cố Thần có vẻ vẫn sợ cái tát lần trước của tôi, do dự vài giây rồi không dám tiến thêm bước nào.

Anh Trương quát lớn:

“Cố Thần! Anh đừng làm loạn!”

Hắn lập tức cụp đầu như gà bị cắt tiết.

Anh Trương kể lại đầu đuôi sự việc một cách rõ ràng rồi hỏi chị tôi:

“Cô Tô, cô muốn giải quyết riêng hay khởi tố công khai?”

Chị tôi khẽ nghịch cái túi xách mới mua, dáng vẻ ung dung:

“Tôi muốn khởi kiện.”

Cố Thần nghe vậy liền ngớ người:

“Khởi kiện?!”

Anh ta thấp giọng gằn lên:

“Tô Dao, em đùa gì vậy? Em không biết nhà tôi giờ rối đến mức nào à?”

Tôi cười híp mắt xen vào:

“Sao lại không biết được anh Cố? Nhà anh giàu nhất đấy chứ. Ngày xưa cái gì anh cũng nói được, bây giờ đừng có tự coi nhẹ bản thân thế.”

Cố Thần trước giờ luôn khoe khoang mình là “tiềm năng lớn”, tương lai chắc chắn làm ông chủ. Nhưng thực tế là một tay nịnh hót sống qua ngày, ngoài ba tấc lưỡi ra chẳng có bản lĩnh gì.

Nghe tôi nói vậy, mặt hắn lập tức tím bầm như gan heo, ấp a ấp úng không nói nên lời.

Chị tôi lạnh lùng khinh miệt:

“Đó là chuyện của nhà anh, liên quan quái gì đến tôi?”

Cố Thần sững sờ, không thể tin nổi:

“Sao em có thể nói vậy? Chúng ta chẳng phải là vợ chồng sao?!”

Tôi cảm thấy lễ phép của mình sắp bóp c/h/ế/t sự kiên nhẫn, phải cố nhịn một lúc mới bật ra được vài câu:

“Cho anh chút nắng mà tưởng mình mặt trời à? Chứng nhận kết hôn còn chưa có, đòi làm vợ chồng kiểu gì?”

“Tới nước này còn mặt dày dính lấy chị tôi, tôi không biết gọi anh là hèn hay là chó liếm nữa.”

“Nhà họ Cố các người vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm. Tôi phục thật đấy, trình độ này tôi tự thấy không theo kịp.”

“Tiền chưa vơ đủ, còn định lừa tiếp chị tôi à?

Số tiền nhà tôi chi ra chắc đủ mua được căn hộ ở thành phố rồi nhỉ?

Nếu anh thật sự không sống nổi nữa thì kiếm cái quán bar mà đứng, chờ quý bà giàu có chọn đi — yên tâm, giờ anh không còn thuộc dạng ‘đẹp trai nổi bật’ nữa rồi.

Anh siêu thoát rồi, có thể bỏ qua hai chữ ‘đẹp trai’.”

Thấy Cố Thần lại chuẩn bị bùng nổ, anh Trương nhanh chóng cắt ngang màn lải nhải của tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương