Trước ngày tốt nghiệp, cuối cùng bạn cùng phòng cũng không nhịn được mà hỏi:
“Cậu sống bằng bao nhiêu tiền một tháng thế?”
Tôi đáp bâng quơ:
“Tám trăm.”
Cả phòng bật cười, nói tôi nghèo đến tội.
Người bạn trai quen suốt bốn năm đại học cũng dứt khoát chia tay, quay sang hẹn hò với hoa khôi của khoa — người có “mức sống” tận một nghìn rưỡi mỗi tháng.
Anh ta còn buông lời chua cay:
“Kiều Uyển, em rõ ràng chỉ là con nhỏ nghèo kiết xác, còn cố mặc đồ hiệu giả để tỏ ra tiểu thư nhà giàu, thật đáng khinh.”
“Ra trường rồi, chúng ta không còn cùng đẳng cấp nữa, đừng bám theo anh.”
Tôi nghe xong chỉ khẽ cười.
Có điều, nếu tám trăm vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng mà vẫn bị xem là “nghèo hèn”, thì đúng là tầm nhìn của họ thật đáng thương.
Sau vụ đó, tôi bị cả lớp đồng loạt chặn liên lạc, buộc phải “trở về đúng tầng lớp của mình”.
Ba năm sau, tôi gặp lại họ trong một trung tâm thương mại lớn.
Tôi đang đi kiểm tra hệ thống bán lẻ của công ty.
Còn bạn trai cũ thì khoác tay cô hoa khôi, hất cằm nhìn tôi đầy kiêu ngạo:
“Trước đây chỉ biết mặc hàng fake, giờ cuối cùng cũng có dịp đặt chân vào quầy chính hãng rồi à?
Cố gắng lắm mới chạm được đến tầng lớp bọn tôi, chắc cũng đáng tự hào lắm nhỉ?”
Anh ta quay sang nhân viên, cao giọng ra lệnh:
“Đem cho tôi bộ đồ đắt nhất cửa hàng này. Tôi sắp hợp tác với Tổng giám đốc Kỷ của Tập đoàn Kỷ thị rồi.”
Tôi nhìn anh ta, khẽ cong môi.
Tổng giám đốc Kỷ của Kỷ thị — chính là tôi.