Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Sáng thứ Bảy, tôi bà đi bệnh viện tái khám.
Bệnh viêm khớp của bà là bệnh cũ, hễ trời mưa là đau nhức mất ngủ.
bước vào sảnh, y tá trưởng đã nhiệt tình đón chúng tôi:
“Bà Hứa đến rồi ! Phí nhập viện đã thanh toán xong rồi, bà lên thẳng tầng ba kiểm tra nhé.”
Tôi đứng sững tại chỗ: “Phí cơ ạ?”
“Ơ? Hôm qua có một cậu thanh niên đến đóng rồi mà. Đặt cọc tận năm ngàn, nói là… bạn học của Hứa Niệm.”
Tay tôi chặt quai túi.
Bà tôi đầy nghi hoặc: “Niệm Niệm, là vậy ?”
“… để đi hỏi thử.” – Tôi cố giữ bình tĩnh, tiễn bà vào phòng khám rồi chạy ngay đến quầy thu ngân.
Nhân viên kiểm tra xác nhận:
“Chu Nghiễn, đúng không? Cao cao, gầy gầy, đẹp nhưng hơi lạnh.”
Tôi thấy như bị ai đó đấm mạnh vào ngực.
Năm ngàn tệ — gần bằng sinh hoạt phí năm của hai bà cháu tôi.
“Cậu ấy có nói không?”
“Chỉ nói là để cậu ấy trả thôi.” – Nhân viên nhún vai.
Tôi tựa vào tường, óc rối bời.
Vì cậu ta lại làm vậy?
Vì áy náy? Vì thương hại? Hay là…
Điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ Chu Nghiễn: “Hôm nay cậu còn đến thư viện không?”
Tôi chằm chằm vào màn hình, không biết nên trả lời thế nào.
Nói thẳng chuyện tiền? Hay vờ như không biết?
“Có.” – Tôi nhắn lại. Rồi thêm một câu: “Cảm ơn cậu.”
Dòng “Đang nhập…” hiện rất lâu, cuối cùng chỉ hiện một chữ: “Ừ.”
Tại thư viện, Chu Nghiễn đã ngồi sẵn chỗ cũ.
Nắng chiếu qua cửa kính, đổ xuống cuốn sách tập cậu, ánh vàng lấp lánh trên hàng mi rủ.
Tôi kéo ghế ngồi đối diện, cậu ta lập tức ngẩng lên, ánh mắt thấp thoáng vẻ căng thẳng.
“Tớ muốn nói bà tớ…” – Tôi bắt .
“Tớ chỉ là…” – Cậu cũng mở lời.
hai đều khựng lại.
Chu Nghiễn lên, gõ ngón tay nhẹ lên bàn:
“Cậu nói đi.”
“Tớ cảm ơn vì cậu đã giúp bà tớ đóng viện phí.” – Tôi thẳng vào mắt cậu –
“Nhưng số tiền đó quá lớn, tớ sẽ trả lại.”
Chu Nghiễn nhíu mày: “Không cần.”
“Cần.” – Tôi kiên định.
“Hứa Niệm.” – Cậu đột ngột gọi họ tên tôi, giọng trầm thấp.
“Số tiền đó với tớ chẳng đáng là .”
Tôi chặt tay:
“Nghĩa là chúng tớ là những kẻ đáng được bố thí ?”
Nói xong, tôi liền hối hận.
Chu Nghiễn trông như bị tát một cái.
“Không phải vậy.” – Cậu hít sâu – “Tớ chỉ muốn… bù đắp.”
Ánh nắng chiếu loang lổ lên bàn giữa chúng tôi.
Tôi thấy ở kẽ tay cậu có vết xước mới, như bị vật sắc cứa trúng.
“Tay cậu bị thế?” – Tôi chuyển chủ đề.
Chu Nghiễn theo phản xạ giấu tay xuống bàn:
“Không có .”
Tôi tay kéo cổ tay cậu lên ánh sáng.
Vết thương không sâu nhưng viền sưng tấy, ràng không xử lý .
“Cậu keo kiệt đến mức miếng cá nhân cũng không mua nổi ?” – Tôi trừng mắt.
“Chu thiếu gia chẳng phải rất giàu ?”
“Người bỏ nhà đi lấy đâu ra tiền.” – Cậu bĩu môi, nhưng để yên tôi lấy dán vết thương.
“Hơn nữa… tớ không muốn dùng tiền của ông ta.”
Tôi khựng lại.
Chu Nghiễn rất ít nhắc đến cha mình.
Mỗi khi nói đến, toàn thân cậu sẽ vô thức căng lên.
“Vậy viện phí là…”
“Là tiền của tớ.” – Cậu lập tức đáp – “Mẹ tớ từng để lại một ít.”
Tôi dán xong miếng mà chưa buông tay.
Bàn tay Chu Nghiễn to, xương ngón ràng, nhưng đầy những vết thương – cũ có, mới có.
“Cha cậu…” – Tôi chần chừ.
“Tớ không muốn nói ông ta.” – Cậu rút tay ra, giọng lạnh đi – “Còn làm không?”
Bầu không khí tụt xuống đáy.
Chiều hôm ấy, Chu Nghiễn gần như không nói , chỉ lặng lẽ chỉ tôi vài bước khi tôi làm sai.
Đến khi thư viện sắp đóng cửa, cậu mới đột ngột lên :
“Từ mai, tớ sẽ dạy cậu môn Toán.”
“Vì ?”
“Cậu yếu quá. Muốn vào trường tốt phải nghe lời tớ.” – Cậu thu dọn sách vở, giọng không phép phản bác.
“Mỗi ngày sau giờ học, một . Ở phòng dụng cụ.”
“…Được.”
7
Hôm sau tan học, tôi đến phòng dụng cụ đúng hẹn.
đẩy cửa bước vào, cảnh tượng mắt khiến tôi đứng sững tại chỗ.
Căn phòng bụi bặm đây đã được dọn sạch bóng.
Hai bàn học được ghép lại, trên bàn là mấy quyển sách tham khảo mới tinh một hộp giấy nhớ màu sắc rực rỡ.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là máy sưởi nhỏ đặt ở góc tường, đang tỏa ra ánh cam ấm áp.
Chu Nghiễn đứng cửa sổ, bị ánh sáng ngược chiếu khiến tôi không nét :
“Đến rồi ?”
“Cậu… dọn dẹp đấy ?” – Tôi bước lại gần, phát hiện trên bàn còn có hai hộp sữa một bánh nhỏ.
“Ừ.” – Cậu ta tôi một cây bút – “Từ hôm nay, mỗi ngày một , không được lười.”
Tôi nhận lấy bút, ngón tay vô tình chạm vào tay cậu ta.
Ngay khoảnh khắc đó, Chu Nghiễn như bị bỏng, rụt tay lại ngay, vành tai khẽ ửng .
Những ngày sau đó trôi qua như bị bấm nút tua nhanh.
Chu Nghiễn là một gia sư xuất sắc ngoài dự đoán.
Kiên nhẫn, tỉ mỉ, luôn biết cách giảng tôi dễ hiểu nhất.
Tôi giúp cậu ta ôn Anh.
Điểm toán của tôi tăng lên thấy , đến chủ nhiệm cũng kinh ngạc vì sự tiến bộ đó.
Còn Chu Nghiễn, hình như trong quá trình đồng hành ấy cũng dần dần cởi mở hơn.
Cậu ấy bắt biết cười, biết xoa tôi mỗi khi tôi làm đúng , nhớ tôi thích sữa vị dâu, luôn mở nắp chai rồi mới tôi uống.
đến… hôm mưa hôm ấy.
Buổi chiều oi bức, kết thúc buổi học phụ đạo trời đổ mưa.
Chu Nghiễn nhất quyết đòi tôi , hai đứa đi chung một ô, bước trên đường ướt nước.
rẽ qua khúc cua, một xe đen quen thuộc lặng lẽ đậu vệ đường.
Cơ thể Chu Nghiễn lập tức căng lên, tay cầm ô chặt khiến nước mưa đổi hướng rơi.
“Thiếu gia.” – Cửa xe mở, một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước ra, không phải người quản gia lần .
“Lão gia bảo tôi đến đón cậu.”
Tôi ràng cảm nhận được hơi thở của Chu Nghiễn trở nên gấp gáp.
Cậu ta theo phản xạ kéo tôi ra sau lưng, giọng lạnh như :
“Tôi nói rồi, tôi không .”
“Lão gia nói, nếu cậu vẫn tiếp tục qua lại với vị tiểu thư này, ông ấy sẽ có biện pháp xử lý.”
Ánh mắt người đàn ông quét qua tôi, mang theo sự khinh miệt không chút che giấu.
Chu Nghiễn nắm chặt tay, giọng gằn từng chữ:
“Ông ta cứ thử xem.”
“Thiếu gia, cậu biết thủ đoạn của lão gia.” – Ông ta ra một phong bì.
“Đây là phần bồi thường gái này, hy vọng ấy biết vị trí của mình.”
Chưa kịp phản ứng, Chu Nghiễn đã vung nắm đấm đấm thẳng vào ông ta.
Phong bì văng ra, tiền trong đó rơi tung tóe, dính mưa ướt nhẹp, dán chặt xuống đất.
“ nói với ông ta.” – Giọng Chu Nghiễn run lên vì giận dữ –
“Nếu dám đến gần Hứa Niệm thêm một bước, tôi sẽ khiến ông ta hối hận.”
Người đàn ông lau vết máu nơi khóe môi, liếc tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi quay lại xe rời đi.
Mưa ngày càng to.
Chu Nghiễn đứng nguyên tại chỗ, bờ vai khẽ run.
Tôi cúi xuống nhặt một tờ tiền ướt, phát hiện trong còn có một mảnh giấy:
“Tránh xa trai tôi, nếu không khoản trợ cấp y tế của bà sẽ bị cắt.”
“Chu Nghiễn…” – Tôi khẽ gọi.
Cậu ta quay lại, đuôi mắt ửng:
“Xin lỗi, đã khiến cậu bị kéo vào.”
Tôi thấy xót xa: “Đó không phải lỗi của cậu.”
“Là lỗi của tớ.” – Cậu ta tay, toàn thân run rẩy –
“Nếu không phải tớ đến gần cậu, ông ta sẽ không chú ý đến cậu bà !”
Cậu ta mắt, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
Không hiểu , tôi bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy cậu ấy.
Cơ thể Chu Nghiễn cứng đờ trong một khắc, sau đó mạnh mẽ chặt vai tôi, lực ôm đến mức khiến tôi khó thở.
“Tớ sẽ không để ông ta làm hại cậu.” – Cậu thầm tai tôi, giọng đầy quyết tuyệt –
“Tớ thề đấy.”
Trong mưa, tôi nghe tim cậu đập thình thịch.
Rồi, cậu ấy chuyển trường.
Từ đó không đến lớp nữa.
Một tuần sau, chủ nhiệm nói cậu ấy đã chính thức chuyển trường.
Tất tin nhắn tôi gửi đều rơi vào im lặng, không một lời hồi đáp.
Sau khi cậu ta đi, Trương Hạo tìm tôi gây chuyện thêm hai lần.
Nhưng vì lúc đó chỉ còn đếm ngược tới kỳ thi đại học, hắn dù có lì đến mấy cũng phải lo học.
Sau đó, hắn cũng không làm phiền tôi nữa.
Hôm thi đại học, tôi ngồi trong phòng thi, ngoài ve kêu râm ran.
Chợt nhớ tới một hôm, khi tôi Chu Nghiễn cùng làm trong thư viện.
Cậu hỏi tôi:
“Cậu muốn thi trường nào?”
Tôi nghĩ rất lâu:
“Nam Thành. Còn cậu?”
Cậu ta nhướng mày, cười nhẹ:
“Giống cậu.”
Cơn gió nhẹ lướt qua cửa sổ, ánh mắt cậu ngày hôm ấy thiêu đốt lòng tôi.
Kết quả công bố, tôi bất ngờ đỗ vào trường đại học trọng điểm của thành phố.
Bà vui đến mức mời hết những người từng giúp đỡ hai bà cháu đến nhà ăn mừng.
Mọi người cười bảo: “Cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.”
Tôi cũng cười, nhưng cười khóc.
Dọn dẹp sau bữa ăn, tôi đang rửa bát bà gọi:
“Niệm Niệm, có người tìm này!”
Tôi bỏ bát chạy ra ngoài, cứ ngỡ là Chu Nghiễn.
Nhưng người đứng ngoài chỉ là nhân viên giao hàng.
Anh ta tôi một phong bì.
trong là một thẻ ngân hàng một tờ giấy.
“Hãy học đại học thật tốt — Chu Nghiễn.”
Tôi chặt thẻ trong tay, mắt hoe, ngón tay dần lạnh buốt.
Tôi hiểu rồi.
Từ lúc biết cậu ấy là người thừa kế nhà họ Chu, tôi đã biết — chúng tôi không thuộc cùng một thế giới.
Giờ cậu ấy đã quay thế giới của mình.
Tôi cũng nên đối với thực tế.
Tôi chặt mảnh giấy đến khi dòng chữ nhòe đi vì nước mắt.
Kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh.
Cuối hè, một cơn mưa cuốn đi chút hơi nóng còn sót lại.
Hôm tôi lên tàu đi nhập học, bà ngồi với tôi ở ga suốt đêm.
Bà vỗ vỗ tay tôi, dặn đi dặn lại:
“Phải ăn uống đàng hoàng, đừng vì tiết kiệm tiền mà bỏ bữa.”
Tôi im lặng nghe, mắt cứ dán vào lối vào nhà ga.
Tàu đến rồi, mà vẫn không thấy người đó.
Bà nghiêng hỏi:
“ đang đợi ai ?”
Tôi dụi mắt hoe:
“Không có.”
tàu rầm rầm kéo đến rồi rời đi.
Tựa vào cửa kính, nước mắt tôi lặng lẽ lăn dài.
Chu Nghiễn, nhất định phải sống thật tốt nhé.