Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Bố mẹ cậu đều là quân nhân hả? Người ở thành phố Môn à?”
Mẹ tôi Trần Hoài từ đầu đến chân, đến nỗi mặt mày rạng rỡ.
Trên đường , tôi lái xe, mẹ tôi ngồi ghế phụ, thỉnh thoảng bật khanh khách.
“Ôi trời ơi, mẹ có thể đừng nữa không, con nổi hết da gà rồi.”
“Đúng là chó cắn là chó không sủa, Tình Tình, con thật đấy!”
Mẹ tôi vừa vừa đưa tay véo má tôi.
Tôi trợn mắt, mẹ tôi lúc nào vậy, suốt người sang bắt quàng làm , lẽ tôi không xứng với Trần Hoài hay sao?
“Sao mẹ không nói là anh giang?”
“Mẹ không có ý đó, ý mẹ là con gái điều kiện tốt, con trai giang đều bị người cướp hết rồi thế chừng rồi con còn có thể vớ một anh.”
Mẹ tôi giải thích suốt dọc đường, đến nhà tôi mới thôi không giận dỗi nữa, mẹ con hợp sức khiêng bố tôi đang say bí tỉ lên ghế sofa. Tôi mặc váy dây , mái tóc xõa xuống vai. Trời nóng quá nên tôi vén tóc ra sau gáy, mẹ tôi lập tức thì thốt lên:
“Cái gì đỏ đỏ trên cổ con thế kia? Muỗi ở biển cắn độc thật đấy.”
Tôi đỏ mặt chạy phòng.
“Con bôi thuốc.”
Muỗi ở biển ấy hả, nó Trần tên Hoài đấy mẹ à.
Mẹ tôi nhiệt tình mời Trần Hoài đến nhà cơm, tôi nói chuyện với anh qua điện thoại, anh đồng ý rất nhanh.
Bố tôi đã mua rượu ngon từ hôm trước, sáng hôm sau, tôi và mẹ tôi dậy sớm chợ mua thức rồi nhà dọn dẹp.
Đến giờ cơm Trần Hoài vẫn chưa đến.
Tôi vào phòng lấy điện thoại định anh thì mới tin nhắn anh gửi từ ba tiếng trước.
“ Tình, anh ra khơi huấn luyện, chưa biết khi nào , đợi anh nhé.”
Tôi thất vọng siết chặt điện thoại.
“Tình Tình, Trần Hoài đến chưa con? Lão , ông ra cổng khu đón cậu ấy .”
“Anh không đến đâu, đơn vị anh ra khơi huấn luyện rồi.”
mâm cơm đầy ắp tôi còn chút khẩu vị nào, mẹ tôi an ủi tôi, bảo rằng nghề nghiệp đặc thù, yêu quân nhân thì chấp nhận chuyện .
Tôi đã chuẩn bị tinh thần việc đứa sẽ yêu xa, nhưng không ngờ quá trình day dứt đến vậy.
Trần Hoài ra khơi bị cấm mang theo điện thoại.
tôi ngắm sao trời, mong trăng sáng, đếm từng trôi qua, nào nhắn anh mấy chục tin nhắn.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi không dấu chấm than màu đỏ kia sáng lên.
Ảnh đại diện anh lúc nào xám xịt.
Vương Phương rủ tôi khuya, đặt trước mặt tôi chai bia.
“ cái bộ dạng thất tình cậu kìa, làm như không có đàn ông thì không sống nổi ấy.”
Nó nào có hiểu, nếu Trần Hoài không tốt như vậy, có lẽ tôi đã không nhớ anh đến thế. Nhưng anh quá hoàn hảo, tôi mới chỉ sờ cơ bụng anh có một lần, anh đã biến mất tiêu, thật là bứt rứt quá .
“Ủa, đây là Tình sao?”
Bàn bên cạnh là một nhóm nam thanh nữ tú, Lâm Hàm tay cầm chai bia lên tiếng chào hỏi.
“ Tình, cậu thật đấy, cưa đổ cả Trần Hoài, anh ra đây khuya , bữa nay tớ bao.”
“Ha ha, cậu anh ấy đến đây , cả quán tớ bao luôn.”
Lâm Hàm ngẩn người, hỏi tôi: “Ý cậu là gì?”
“Đơn vị Trần Hoài nhà nó ra khơi huấn luyện rồi.”
Vương Phương giải thích xong, Lâm Hàm tôi với ánh mắt hả hê.
“Chỉ là một thằng đàn ông thôi , để tớ giới thiệu cậu người khác.”
Tôi vốn muốn để ý đến nhưng Lâm Hàm rất nhiệt tình nhân viên phục vụ gộp bàn sang đây.
Quán nhậu vỉa hè toàn là bàn , bên Lâm Hàm sáu người cộng thêm bốn người bên tôi, tổng cộng mười người ngồi thành một hàng .
Trong đó có một chàng trai quen biết Vương Phương, thế là cuộc vui càng thêm náo nhiệt.
Uống một lúc, mọi người lần lượt ra , Lâm Hàm đột nhiên bật khóc.
“Hu hu, Tình, tại sao chứ, tớ thua cậu chỗ nào, tại sao Trần Hoài chọn cậu?”
trang điểm đậm nên nước mắt chảy xuống làm nhòe cả eyeliner, trông như ma vậy, tôi chỉ đành an ủi .
nhân cơ hội nắm lấy tay tôi, rủ tôi ra biển nhặt vỏ sò.