Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Bên tai bỗng vang lên tiếng khóc xé lòng của một đứa bé.
Tôi theo phản xạ định bước về phía đó. Nhưng chỉ đi được vài bước, tôi khựng lại.
Đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Phải rồi… là chỗ này.
Chính con đường này, tôi đã nhặt được Giang Kỳ.
Khu vực gần căn biệt thự cổ của gia đình tôi, chẳng còn căn nhà nào khác. Ngoài những cánh đồng hoang cằn cỗi ra thì chẳng còn gì—nơi đây là lối tắt tôi thường đi mỗi khi tan làm về nhà, cũng là “căn cứ bí mật” thời thơ ấu của tôi.
Tôi từng nghĩ, việc nhặt được Giang Kỳ là do duyên trời định. Như thể tôi và đứa trẻ ấy có một mối dây ràng buộc vô hình.
Nhưng hóa ra, tất cả là dàn dựng.
Là do “người chồng yêu dấu” Giang Nham cố tình đặt con riêng của anh ta ở đây—đúng đoạn đường tôi hay đi—để tôi tự nguyện đem đứa bé ấy về nuôi.
Tất cả chỉ để tôi rơi vào cái bẫy được dựng nên bằng lòng trắc ẩn.
Hóa ra, mọi chuyện… đã bắt đầu rồi.
Số phận đúng là còn chút thương tình, đã đưa tôi quay lại đúng vào điểm xoay chuyển của cuộc đời.
Lần này, tôi sẽ không bước sai thêm nữa.
9.
Giờ phút này, tiếng khóc của đứa bé chẳng còn lay động được tôi nữa.
Thậm chí, nghĩ đến chuyện người đang gào khóc trong gió lạnh kia chính là Giang Kỳ, lòng tôi chỉ thấy… hả hê.
Ngày xưa, tôi từng thương nó đến mức nào?
Nó chỉ cần hơi ho nhẹ một tiếng, tôi đã thức trắng đêm chăm sóc. Nó đi học, tôi không quản nắng mưa, gió bão, cứ thế đưa đón suốt bao năm. Có một lần đang trên đường đón nó về thì trời đột ngột trở lạnh. Tôi cởi áo khoác của mình quàng cho nó, còn bản thân lạnh đến phát sốt. Nhưng sáng hôm sau vẫn cố lết dậy đưa nó đi học, sợ nó gặp chuyện giữa đường.
Giờ nghĩ lại… thật nực cười biết bao.
Tôi đảo quanh một vòng, cả con đường không có ai ngoài một đứa bé đang khóc lạc giọng bên vệ cỏ—chính là Giang Kỳ.
Cũng đúng thôi. Giang Nham là người cực kỳ cẩn trọng. Hắn che giấu sự thật hơn hai mươi năm trời mà tôi không hề hay biết—làm gì có chuyện để người khác xuất hiện ở đây, dễ dàng khiến tôi nghi ngờ?
Hắn chắc hẳn hiểu rất rõ tính cách của tôi, mới dám lập ra một kế hoạch táo bạo đến thế: vứt đứa bé trong đêm đông giá rét, đặt cược rằng tôi nhất định sẽ động lòng mà nhặt về.
Hừ.
Tôi nhếch môi cười khẩy, chẳng buồn liếc đứa bé thêm lần nào nữa, dứt khoát quay người, rẽ sang một hướng khác.
Đã tin chắc đến vậy… thì cứ chờ mà xem.
Kiếp này, tôi muốn biết—khi không còn tôi giơ tay cứu lấy, Giang Nham sẽ làm cách quái gì để đưa đứa con riêng của mình về nhà một cách “danh chính ngôn thuận”?
10.
Lúc nhận được cuộc gọi từ Giang Nham, tôi đang thử một chiếc váy rất đẹp trong trung tâm thương mại.
Tất nhiên, giá của nó cũng không hề rẻ.
Nghĩ lại mới thấy—khi ấy tôi thật ngốc.
Tôi từng tin mấy lời đường mật kiểu “vì tương lai gia đình, chúng ta cùng tiết kiệm, cùng cố gắng” mà anh ta thuyết giảng mỗi ngày. Tin đến mức dần dần… tôi không còn dám bước chân vào trung tâm thương mại từng là nơi yêu thích nhất thời thiếu nữ.
Trong khi anh ta mua thuốc lá mấy trăm tệ chẳng chớp mắt, thì tôi, chỉ vì muốn tiết kiệm, đã không dám mua cho mình một cái váy mới. Sau này, kể từ khi nhận nuôi Giang Kỳ, tôi lại càng ít khi tiêu gì cho bản thân—tiền bạc gom góp đều dành hết cho con.
Mà kết quả thì sao?
Tất cả đều đổ vào một con sói mắt trắng—nuôi ong tay áo!
Mỗi lần nhớ lại, trái tim tôi như bị xé nát từng mảnh.
Chuông điện thoại vẫn dai dẳng vang lên. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, nét mặt không biểu cảm, rồi bắt máy.
Vừa kết nối, giọng Giang Nham đã vang lên—gượng gạo kiềm chế, nhưng vẫn không giấu được vẻ sốt ruột:
“Trình Tình, sếp em nói em đã tan làm từ lâu rồi, sao vẫn chưa về?”
Nghe rõ sự dò xét trong lời nói của anh ta, tôi khẽ cười lạnh, trong đầu nảy ra một ý nghĩ đầy châm biếm và… tuyệt vời như một đòn trả thù.
Tôi cố kìm nén cơn căm hận, dịu giọng trả lời với vẻ lo lắng dịu dàng như thể mình vẫn còn là người vợ ngây thơ năm xưa:
“Em á? Em đang ở bệnh viện… Chắc về trễ chút, anh đừng đợi cơm nha… Ơ kìa, điện thoại sắp hết pin rồi, bác sĩ đang gọi em, để về em nói chuyện kỹ hơn nhé, cúp máy đây!”
Tút.
Tôi dứt khoát tắt nguồn.
Và rồi, trong đầu tự nhiên mường tượng ra vẻ mặt của Giang Nham lúc này…
Chắc hẳn anh ta đang tưởng tượng cảnh tôi bế theo đứa bé, ngồi trong phòng cấp cứu, làm thủ tục nhập viện cho “con nuôi tình cờ nhặt được”.
Đúng như kịch bản hắn từng dàn dựng.
Lúc này đây, tôi bỗng hiểu rất rõ con người Giang Nham.
Chưa bao giờ tôi thấy rõ hắn như lúc này.
Tôi nghĩ… rất có thể, hắn sẽ không quay lại nơi đã bỏ đứa bé xuống. Hắn sẽ không liều mình đến đó, không muốn để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Lỡ như… tôi báo cảnh sát thì sao?
Lỡ như cảnh sát đến kiểm tra khu vực đó, cố tìm kiếm người đã bỏ rơi đứa trẻ?
Nếu hắn xuất hiện ở gần đó, phải giải thích kiểu gì?
Cho nên, hắn chỉ còn cách ngồi chờ—cắn răng mà chờ tôi mang “con” trở về.
Nhưng ngược lại, tôi chỉ cần chậm một chút… không bế đứa bé về, không gọi điện, không nhắn tin, không hé một lời—là từng phút trôi qua trong nhà sẽ như tra tấn hắn.
Dù gì thì cũng đang giữa mùa đông lạnh giá mà.
Khi hắn thấp thỏm đợi tôi về, nhưng rồi cánh cửa mở ra, tôi bước vào một mình, không mang theo bất cứ đứa bé nào… hắn sẽ thấy thế nào?
Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi, tôi đã cảm thấy sung sướng đến khó tả.
11.
Tôi lang thang trong trung tâm thương mại đến tận tám giờ tối mới chịu rời khỏi. Trên tay xách vài chiếc túi mua sắm, cũng không vội về nhà. Tôi ghé vào một phòng khám gần đó, nhờ bác sĩ băng bó lại móng tay bị bật khi kéo dây kéo ban nãy. Sau khi xử lý xong, tôi mới gọi xe về.
Lúc đến gần căn nhà quen thuộc trong ký ức, đã gần chín giờ.
Từ xa, tôi đã thấy Giang Nham đứng dưới chân tòa nhà, đi đi lại lại đầy sốt ruột.
Hắn trông thấy tôi liền vội vã chạy đến, vẻ mặt căng thẳng đầy lo lắng. Nếu là tôi của trước đây, hẳn sẽ cảm động rơi nước mắt vì sự “nóng lòng chờ đợi” ấy.
Nhưng hiện tại, điều tôi chú ý đầu tiên… là ánh mắt hắn nhìn về phía cánh tay tôi.
Cụ thể là, nhìn xem tôi có đang bế một đứa trẻ hay không.
Thật đáng tiếc.
Tôi mang về không phải một đứa bé—mà là mấy chiếc túi đựng váy áo mới tinh.
“Trình Tình… Em… sao em… À không, ý anh là, không phải em nói đang ở bệnh viện sao? Mấy cái túi này là…”
Dưới ánh đèn mờ, khi nhận ra đó là túi hàng hiệu, hắn gần như lắp bắp không nên lời, vội vã hỏi dồn dập.
Giây phút ấy tôi mới nhận ra—thì ra diễn xuất của hắn… cũng chỉ tầm thường đến thế thôi.
Chỉ là trước kia, tôi quá mù quáng, quá ngu ngốc để nhận ra.
Tôi mỉm cười như không có chuyện gì:
“À, em mua vài bộ đồ thôi. Sắp Tết rồi còn gì? Tí nữa cho anh coi có đẹp không nhé… À mà này…”
Kiếp trước, khi nằm thoi thóp trong căn nhà cũ nát, từng phút giây ranh giới giữa sống và chết, tôi đã từng tưởng tượng: nếu có cơ hội sống lại, tôi nhất định sẽ cầm dao, kéo theo hai cha con họ cùng chết.
Nhưng bây giờ…
Khi đối diện với Giang Nham, lòng tôi vẫn cuộn trào phẫn hận, nhưng biểu cảm lại vô cùng bình tĩnh và tự nhiên.
Bởi tôi biết: vũ khí đáng sợ nhất trên đời này, không phải con dao – mà là sự tỉnh táo của người từng ngu ngốc.
Tôi thậm chí còn đủ tâm trạng để tán gẫu linh tinh với Giang Nham một lúc lâu.
Mãi đến khi cả hai đã về đến nhà, thấy hắn sắp không nhịn được nữa, tôi mới từ tốn mở miệng:
“À, bệnh viện á? Ừm… Lúc tan làm, em lỡ làm móng tay bị tét ra nên đi bệnh viện khám một chút. Anh xem nè, bác sĩ bảo nên băng lại trong ba ngày, kẻo nhiễm trùng.”
Vừa nói, tôi vừa giơ tay lên, vuốt nhẹ lên lớp băng gạc, vẻ mặt đầy… đau xót.
Thực ra chỉ là một vết rách li ti trên móng, chưa chảy máu, cũng chẳng nghiêm trọng gì. Đến cả bác sĩ cũng nhìn tôi như thể đang khám cho một sinh vật ngoài hành tinh, không hiểu vì sao tôi cứ nằng nặc đòi băng bó.
Nhưng mà… sao chứ?
Từ giờ trở đi, dù chỉ là một vết trầy nhỏ trên tay tôi… cũng sẽ quý giá hơn bất kỳ ai trong cái nhà này.
Giang Nham nghe xong, mặt lập tức biến sắc.
“Em… đi bệnh viện lúc nào?”
Tôi cười ngọt ngào, ánh mắt vô tội:
“À, lúc đi ngang khu trung tâm thương mại Thiên Đạt ấy. Vừa nhận được tin nhắn của anh, em đang lục tìm điện thoại thì móng tay tét luôn. Thế là quay đầu vào bệnh viện ngay. Có chuyện gì à?”
Tôi không nói dối. Thật sự là hắn có nhắn tôi, bảo về sớm. Ý hắn là: đừng la cà, lo bế đứa bé về.
Còn tôi… lại dùng chính tin nhắn đó làm lý do để “quay đầu”—mà không bế theo đứa trẻ nào cả.
Thật buồn cười. Thật thú vị.
Sắc mặt Giang Nham lúc này đã không thể dùng từ “tái xanh” để miêu tả được nữa. Khu trung tâm thương mại Thiên Đạt—chỉ cách đúng một con phố với chỗ hắn vứt Giang Kỳ.
Hắn hẳn đang nghĩ: chỉ thiếu một chút nữa thôi, một chút thôi, kế hoạch sẽ hoàn hảo.
Và chính hắn… lại là người đã tự tay phá hỏng nó.
Tôi nhìn khuôn mặt hắn trắng rồi xanh, xanh rồi đỏ—rồi đột nhiên thấy hắn như vừa nhớ ra điều gì, lập tức hoảng hốt xoay người, lao vội ra khỏi nhà.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn—rồi bật cười.
Phải rồi. Bởi vì tôi không mang “đứa con” của hắn về, nên giờ đây, trên con đường vắng vẻ ấy, đứa con ruột mà hắn vứt lại có lẽ đã nằm co ro trong giá lạnh suốt mấy tiếng đồng hồ.
Một đứa trẻ sơ sinh.
Bị chính cha ruột của mình bỏ rơi giữa đường.
Gió rét căm căm.
Không ai qua lại.
Không một lời an ủi.
Thật là… đáng thương làm sao.
Ha. Ha. Ha.