Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
một cánh cổng gỉ sét phía khép lại — như khép lại vĩnh viễn quá khứ tầm thường, lừa dối và nhơ nhuốc kia.
Ánh nắng một lần nữa chiếu lên vai tôi, xua tan thứ mùi hôi hám sót lại nơi trại nuôi.
lưng, tiếng gào thét thất bại của Phó Lâm và tiếng bước chân lộn xộn của đám phóng viên đang chen nhau đặt câu hỏi — tất cả đều chẳng liên quan gì tôi nữa.
ly hôn, thế giới của tôi trở nên yên tĩnh.
Tôi toàn tâm toàn ý quay về với , đặc biệt dự án phát triển thuốc điều trị Alzheimer — nơi tôi từng suýt đánh mất cả danh dự và niềm tin.
Một năm , tôi nhận được lời mời từ Đại Cambridge, tham gia hợp tác chuyên sâu kéo dài một năm.
Trước ngày lên đường, nắm chặt tôi, tươi như trẻ nhỏ:
“Con trai dì Tô — thằng Tô — cũng đang ở Cambridge, chuyên ngành dược lý thần kinh đấy. Hai đứa chắc chắn sẽ nhiều đề tài chung để trao đổi.”
“ nhờ nó chăm sóc con chút ít rồi.”
Tôi vốn định từ chối — nhưng nhẹ nhàng nói thêm một câu:
“Coi như thêm một cùng ngành để trao đổi thuật. Thằng bé đó từ nhỏ quan tâm bệnh Alzheimer lắm.”
máy bay hạ cánh xuống sân bay Heathrow, tôi kéo vali đi ra, từ xa thấy một đàn ông mặc áo măng tô màu camel nhã nhặn, dáng cao ráo, cầm một tấm bảng:
【Đón Tiến sĩ – Tô 】
“ Vãn Tình?” – Anh ta bước lại gần, nở một nụ ấm áp. Phía cặp kính gọng vàng, ánh mắt sáng và bình tĩnh.
“ tôi, Tô Nhã Chi, nhờ tôi đón chị. Tôi Tô .”
Lúc này, tôi mới mơ hồ nhớ lại — nhỏ, dì Tô thường dẫn một cậu bé ít nói, lúc nào cũng ôm sách nhà chơi.
Tô rất chu đáo. Anh ấy giúp tôi sắp xếp nơi ở, thật khéo, lại chính căn hộ đối diện nhà anh.
Anh nói trùng hợp, nhưng tôi vô tình thấy trên giá sách của anh xếp gọn vài bản in tập hợp công trình sớm của tôi, lòng tôi câu trả lời.
ngày ở Cambridge, trôi qua thuần khiết và đầy đủ.
ồn ào. vướng bận.
thuật, nắng nhạt, buổi thảo luận khoa kéo dài đêm khuya.
Và… một chút bình yên vừa vặn.
Chúng tôi thường xuyên kề vai sát cánh trong phòng thí suốt đêm khuya,
vì một bộ tranh luận đỏ mặt tía tai,
rồi đó lại nhau cuối cùng cũng đạt được đồng thuận.
ngày tôi thức trắng nhiều đêm liên tục,
anh ép tôi rời phòng lab, đưa tôi đi chèo thuyền trên sông Cam,
mang chiếc sandwich anh tự làm, cắt gọn gàng từng lát một.
Lúc tôi thất bại hết lần này lần khác trong một thí then chốt, bắt đầu nghi ngờ chính mình,
anh lặng lẽ đưa cho tôi một ly cacao nóng.
Trên mặt ly hình một chú thỏ nguệch ngoạc được vẽ bằng bột cacao — vụng về nhưng khiến tôi suýt bật khóc.
Đêm Giao thừa năm ấy, phòng thí lại hai chúng tôi.
Tuyết nhẹ bay ngoài cửa sổ, lặng lẽ dịu dàng.
Tô đột nhiên đặt ống micropipette xuống, quay lại tôi, vành tai ửng đỏ:
“Vãn Tình, anh một muốn chia sẻ với em.”
“ gì?” – Tôi ngẩng lên, hơi ngạc nhiên.
Anh bước gần, nhẹ nắm lấy tôi,
rồi đeo vào ngón áp út của tôi một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, thanh nhã.
Giọng anh trầm thấp rõ ràng, mang một thứ lãng mạn riêng của dân :
“ số hiện tại, số ‘thiện cảm’ của Tô dành cho Vãn Tình,
một thời gian dài dõi và kiểm , đạt ngưỡng ổn định cao nhất và thể đảo ngược.”
“Anh xin được trở thành cộng sự trọn đời trong mọi dự án tương lai của em.”
“Xin hỏi Tiến sĩ , em chấp thuận mở đề ?”
Tôi vào đôi mắt kính đang đầy căng thẳng và chân thành kia, bật ,
rồi siết nhẹ ngón đang lạnh của anh:
“ đáng tin cậy, lập luận đầy đủ.”