Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

3.

Tất nhiên, không phải ai cũng có diễn xuất giỏi như vậy.

Ví dụ như Phó Chủ tịch Hội sinh viên – người phụ trách trực tiếp Tống Hiểu Minh.

Khi danh sách cán bộ ưu tú được công bố vào giữa kỳ, Tống Hiểu Minh ngạc nhiên phát hiện tên mình không có trong đó, liền lập tức tìm Phó Chủ tịch để chất vấn.

Phó Chủ tịch là bạn cùng phòng của chị trợ giảng, từ lâu đã nghe chị kể về những chuyện “tốt đẹp” của Tống Hiểu Minh.

Cô ấy lại nổi tiếng là người nóng tính, nên khi Tống Hiểu Minh hỏi tại sao mình không được chọn là cán bộ ưu tú, cô thẳng thừng ném lại một câu:

“Cán bộ ưu tú cần phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ, lao — cậu không xứng.”

Chị trợ giảng chứng kiến toàn bộ cảnh đó, hốt hoảng nhắn tin cho tôi:

“Trời ơi, tôi không kịp cản cái tính nóng của cô ấy, liệu có bị lộ rồi không?”

“Đừng lo. Khi Tống Hiểu Minh đi khỏi, cậu ta phản ứng sao?”

“Bực bội ra mặt.”

“Thế thì ổn rồi.”

Tôi mỉm cười, lòng đầy chắc chắn.

Quả nhiên, lúc đi ăn với tôi, Tống Hiểu Minh nhắc đến Phó Chủ tịch ngay câu đầu tiên.

“Cô ta rõ ràng là đánh đòn trả thù.”

Tống Hiểu Minh nghiến răng, gắp thức ăn mà như đang xiên cả cái bát.

“Năm ngoái cô ta từng dai dẳng theo đuổi anh, anh từ chối thì giờ hận anh đến tận xương.

“Mà Yên Yên này, em quen thân với Chủ tịch mà đúng không?

“Em nghĩ xem có thể nói giúp anh một tiếng không? Nói là Phó Chủ tịch công tư bất phân ấy.

“Dù gì danh hiệu cán bộ ưu tú có điểm cộng cho tổng kết, anh cũng vì em mà đắc tội với cô ta đấy…

“Yên Yên? Yên Yên?”

Tôi đang mải suy nghĩ, bị tiếng gọi của anh ta kéo về thực tại, liền lập tức bày vẻ phẫn nộ:

“Không thành vấn đề!”

Hôm qua, ông chủ quán ăn mà tôi hay lui tới kín đáo nói với tôi:

“Mỗi lần cô vừa thanh toán xong đi ra, cậu kia lại quay lại xin hóa đơn.”

Lúc đó tôi còn chưa hiểu gì, nhưng khi Tống Hiểu Minh nhắc đến Hội sinh viên, tôi bỗng thấy sáng tỏ.

Dù bên phía Mạc Nhược Nhược phải để từ từ mới đến hồi cao trào, thì bên Tống Hiểu Minh tôi có thể ra tay trước.

Tôi liền gọi điện cho Chủ tịch Hội sinh viên — cô ấy là bạn học cùng lớp chọn với tôi, và cũng rất thân thiết.

Nghe xong, cô ấy bật cười:

“Hiểu rồi.”

Hôm sau, trong cuộc họp toàn thể Hội sinh viên, Chủ tịch tuyên bố gần đây có một số cán bộ sinh viên đã biển thủ ngân sách hoạt động, tư túi tiền quỹ, việc này cần phải xử lý nghiêm khắc.

Tống Hiểu Minh mặt trắng bệch, chạy đến dưới ký túc xá của tôi, túm lấy tôi hỏi:

“Em nói gì với Chủ tịch thế?”

Tôi chớp mắt vô tội:

“Em chỉ bảo chị ấy điều tra kỹ Phó Chủ tịch thôi.

“Anh xem, cô ấy vì bị anh từ chối mà loại tên anh khỏi danh sách khen thưởng, người như thế chắc chắn còn làm ra nhiều chuyện khác nữa, phải điều tra cho rõ ràng chứ.”

Mặt Tống Hiểu Minh lúc đỏ lúc trắng.

Một tuần sau, chuyện Tống Hiểu Minh khai khống khoản tiền, lợi dụng chức vụ để tư lợi bị phanh phui sạch sẽ.

Anh ta bị Hội sinh viên khai trừ, đồng thời nhà trường ra quyết định kỷ luật ghi học bạ.

Lúc Tống Hiểu Minh bị nêu tên trong thông báo phê bình, Chủ tịch và Phó Chủ tịch đang ngồi trong quán bar riêng nhà tôi, nhâm nhi rượu.

“Xin lỗi em gái.” Phó Chủ tịch nói với tôi.

“Chị đúng là từng theo đuổi cậu ta.

“Nhưng chị vốn không thân ai trong khoa của tụi em, mà lúc đó Tống Hiểu Minh cũng cư xử y như đang độc thân vậy…”

Tôi hiểu ngay — chắc mấy bức ảnh chụp chung với tôi trên trang cá nhân của Tống Hiểu Minh đều cài chế độ riêng.

“Sau này khi biết cậu ta có bạn gái, chị đã không liên hệ gì nữa.”

Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy:

“Có gì đâu mà phải xin lỗi.”

Chủ tịch vừa bóc lạc luộc vừa cười toe:

“Hai người nên cụng ly một cái.”

Tôi nâng ly với Phó Chủ tịch:

“Chúc mừng chị thoát khỏi gã sở khanh.”

Phó Chủ tịch cười:

“Cũng chúc em sớm dứt được gã sở khanh.”

Chúng tôi cùng cạn ly bia mát lạnh. Phó Chủ tịch đặt ly xuống, chợt nhớ ra điều gì:

“À, em gái, em phải cẩn thận đấy. Tống Hiểu Minh bị chơi đau vậy, liệu có đánh em không?”

“Yên tâm, hắn không dám.

“Có cái kỷ luật ghi vào hồ sơ kia, tìm việc sẽ cực kỳ khó khăn.”

Tôi lạnh lùng cười khẩy,

“Giờ, người duy nhất hắn còn có thể trông cậy, là em.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương