Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 15

15.

Phương Nguyên An tâm tính vặn vẹo, hậu viện nhốt vô số thiếu nữ, xác c/h/ế/t dưới ao sen không biết đã chất bao nhiêu lớp.

Kiếp trước, nhà họ Phương, họ Lý cùng Hầu phủ vì thông gia mà gắn bó như keo sơn.

Tội nghiệt Phương Nguyên An gây ra, chẳng ai dám truy cứu.

Nhưng hiện tại, phụ thân ta đã vào ngục.

Hầu phủ và nhà họ Phương từng muốn cứu ông ta ra, nhưng vì chuyện của kế mẫu, người nắm quyền ở Hầu phủ đã đổi thành Lâm Lãm.

Sổ sách kia vốn qua tay phụ thân ta, nhà họ Phương từ đầu đã định đem ông ta làm vật thế tội.

Nay ông ta bị tra xét, nhà họ Phương liền lập tức cắt đứt, vứt bỏ không chút lưu luyến.

Cái gọi là “quan hệ thông gia”, từ sớm đã tan vỡ.

Khi người của Đại Lý Tự ập đến phủ họ Phương, đám thiếu nữ thương tích đầy mình trong hậu viện rốt cuộc không thể che giấu thêm nữa.

Chủ mưu Phương Nguyên An lập tức bị áp giải vào ngục.

Phương đại nhân định cắt đuôi để tự cứu, nhưng Lâm Lãm hoàn toàn không có ý định buông tha.

Phụ tử nhà họ Phương cuối cùng chỉ có thể rưng rưng nước mắt… đoàn tụ trong ngục.

Phương Nguyên An vốn bị phán xử chém đầu.

Chỉ là — ta không muốn hắn c/h/ế/t dễ dàng như thế.

Ta, xưa nay vốn là người thiện tâm, đặc biệt thích… hoàn thành tâm nguyện của người khác.

Phương Nguyên An thích hành hạ người khác, lấy nỗi đau của người làm thú vui.

Vậy chắc hẳn… hắn chưa từng trải qua cảm giác bị người hành hạ.

Lâm Lãm giúp ta lặng lẽ đưa hắn ra khỏi ngục, ném vào kỹ viện hạ cấp nhất kinh thành.

Một văn tiền — dù là kẻ ăn mày hay phu khuân vác cũng có thể “thưởng thức” vị công tử này.

Chậc.

Dù Phương Nguyên An là súc sinh, nhưng da mặt lại không tệ, nên người chọn cũng khá đông.

Nếu không phải ta căn dặn phải để hắn chịu khổ đến c/h/ế/t tại kỹ viện đó, thì e là hắn còn có thể trở thành… một “hoa khôi”.

Lâm Lãm nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Phương Nguyên An, dùng quạt che mặt, ghét bỏ nói:

“Miệng rắn lưỡi tre, đuôi ong còn có độc. Hai thứ ấy chưa hiểm bằng lòng dạ đàn bà. May mà ta chưa từng đắc tội với Lý cô nương.”

Vậy sao?

Nhưng những gì bọn họ kiếp trước đã làm với ta, chẳng phải còn độc ác hơn thế ư?

Ta đây… chẳng qua chỉ là trả lại một ít mà thôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương