Thập niên bảy mươi, Trần Văn Đào và nữ trí thức xuống nông thôn tên Nguyễn Điềm lén lút hẹn hò trong ruộng lúa thì bị dân làng đi ngang bắt gặp.
Trần Văn Đào sợ làm hỏng danh tiếng của Nguyễn Điềm nên cố ý gọi tên tôi.
Hại tôi bị dân làng chỉ trỏ, mắng chửi là đàn bà lẳng lơ.
Tôi giận đến mất hết lý trí, lao ra khỏi nhà tìm Trần Văn Đào tính sổ.
Nhưng lại bị mẹ hắn, Triệu Quế Hoa, một gậy đập chết, rồi vứt xác vào núi cho sói ăn.
Tôi chết trong uất hận!
Mở mắt lần nữa, tôi quay về đúng ngày trước khi lời đồn nổ ra.