Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kết quả là… ông chia công ty làm hai phần.
Phần sinh lời nhiều hơn, giao cho người em họ quản lý.
Người em ấy chẳng phụ lòng mong đợi: cưới một người vợ hiểu chuyện, có học thức, lại còn giơ ra tờ siêu âm B để thề thốt:
“Con sẽ cho ông cụ sớm được bồng chắt!”
Chỉ đến lúc này, Hạ Mục Viễn mới bắt đầu nhớ đến tôi.
Dù sao thì, theo kế hoạch trước kia của chúng tôi, giờ này vốn dĩ đã là lúc đang tổ chức hôn lễ.
Hơn nữa, tấm bằng danh giá mà tôi đang theo học, dư sức ‘đè bẹp’ bất cứ chị dâu tương lai nào mà nhà họ Hạ tính gả vào.
Và thế là…
“Thành Huyên, mình quay lại đi, được không?”
“Nếu chúng ta quay lại bên nhau, chẳng phải chính là ‘trải qua sóng gió, cuối cùng có kết quả tốt’ sao?
Cũng xem như một chuyện tình đẹp rồi.”
Là “chuyện đẹp”… hay chỉ là một chuyện hoang đường được gọt giũa bằng lời nói dối?
Tôi không định cho anh cái thể diện đó.
“Xin lỗi nhé, đề nghị quay lại của anh, tôi không thấy khả thi.
Dù tôi bây giờ là nghiên cứu sinh, nhưng tôi không muốn nghiên cứu chuyện ‘sinh đẻ’.
Làm một người vợ dịu dàng hiền thục… không nằm trong sở thích của tôi.”
“Tôi làm sao biết được, trong lòng anh còn có bao nhiêu ‘Lâm Chi Thu, Lâm Chi Đông’ nữa
đang chờ anh ‘phát huy tinh thần trách nhiệm’, lao vào cứu giúp như anh hùng?”
“Thay vì tốn thời gian dỗ dành tôi, anh không định… kết nạp thêm vài đứa con nuôi nữa à?”
Từng câu, từng chữ của tôi đều châm chọc.
Quả nhiên, Hạ Mục Viễn giận tái mặt.
Nhưng điều khiến anh ta nổi giận lại thật… buồn cười:
“Em nói em không hứng thú, thì em có thể không làm, còn anh thì sao?”
Tôi thản nhiên gật đầu:
“Đúng vậy.
Đời ngắn lắm. Tôi muốn làm gì thì làm —anh là ai mà đòi kiểm soát?”
Dù bố mẹ từng phản đối tôi nghỉ việc đi học lại, dù tôi từng chật vật, từng khóc lặng lẽ trong đêm — nhưng cuối cùng, tôi vẫn lựa chọn nghe theo tiếng gọi của chính mình.
Nguyên tắc đó — ai cũng xứng đáng được sống theo.
Thế nhưng đột nhiên, Hạ Mục Viễn trở nên thê lương, buồn bã:
“Tại sao em có thể thực hiện ước mơ của mình, còn anh thì không?”
“Anh thích vẽ. Anh muốn trở thành họa sĩ!”
“Nhưng mẹ anh không cho.
Bà ấy nói: ‘Anh phải kế thừa sản nghiệp gia đình.
Phải học kinh tế, phải học quản trị.’”
“Con đường tôi không thể đi, Tri Hạ đã đi được.
Nhìn thấy cô ấy, khiến tôi nhớ đến giấc mơ dang dở của chính mình.
Thế nên tôi mới… đặc biệt quan tâm đến cô ấy.”
“Nhưng tại sao em và cô ấy đều có thể sống tự do,
còn anh… chỉ có thể gồng mình chịu đựng?”
Nói đến đây, Hạ Mục Viễn mắt đỏ hoe, rõ ràng là đàn ông cao lớn gần mét tám, mà giờ lại khóc như một đứa trẻ uất ức.
Tôi không chịu nổi cái kiểu “tự thương hại” này, liền bật cười lạnh:
“Vậy thì anh đi mà vẽ.
Đừng kế thừa gì nữa, giao hết cho cậu em họ đi — không phải xong chuyện sao?”
“Miệng thì nói mẹ không cho — bà ấy có thể điều khiển anh cả đời chắc?”
“Tất cả… chỉ là vì anh tham lam mà thôi.
Vừa muốn theo đuổi ước mơ, vừa không nỡ từ bỏ đời sống vật chất mà gia đình cung cấp.
Vừa muốn một cuộc hôn nhân ổn định, lại chẳng thể buông được ‘bạch nguyệt quang’ nóng bỏng, gợi cảm.
Anh cái gì cũng muốn, vậy thì anh nghĩ thử xem — Hạ Mục Viễn, anh xứng với cái gì?”
“Tham vọng không sai, nhưng chỉ biết nằm mơ mà không làm gì cả — thì mơ ước đời nào mới thành hiện thực?”
Sự thật… luôn là thứ người ta không muốn nghe.
Mà Hạ Mục Viễn – cái người quen đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho người khác – làm sao chịu nổi bị vạch trần tận xương tủy như thế.
Mặt anh ta trắng rồi lại xanh, trán nổi gân, nghiến răng ken két:
“Thành Huyên, em coi thường anh!”
“Trước đây em dịu dàng, đoan trang, đảm đang biết vun vén — tại sao bây giờ lại biến thành kiểu đàn bà chua ngoa thế này?”
“Anh rút lại lời muốn quay lại.
Loại người như em, anh không thể nào lấy làm vợ.”
Hạ Mục Viễn tưởng rằng, đây là một cú đâm thẳng vào tim, rằng tôi sẽ khóc lóc nức nở, lòng đau như cắt.
Nhưng không…Tôi chỉ khẽ mỉm cười, vui vẻ vô cùng.
Tôi nghĩ… anh ta nói đúng.
Ngày xưa, tôi xuất thân bình thường nhưng gia giáo.
Không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng dung mạo đoan chính, gọn gàng.
Học lực tạm ổn, có một công việc ổn định và đáng tự hào.
Tất cả những điều đó – vừa đủ tốt, nhưng cũng vừa đủ dễ bị xem thường.
Hạ Mục Viễn vì thế mới nghĩ rằng, cưới tôi về rồi, anh ta có thể mặc sức tung hoành, không cần kiêng dè.
Mẹ anh ta cũng tin rằng tôi dễ điều khiển, dễ sai khiến.
Chỉ một bước nữa thôi, tôi đã rơi vào cái lồng son ngụy trang bằng hai chữ “hôn nhân” — đầy rẫy dối trá và gò bó.
Nhưng may thay, cảm ơn cái gọi là “bạch nguyệt quang” trong lòng Hạ Mục Viễn.
Chính cô ta đã giở trò đủ kiểu, để tôi mất sạch kiên nhẫn — mà cũng nhờ đó, tôi có cơ hội lật ngược ván cờ.
Tôi nhìn người đàn ông suýt nữa đã trở thành chồng mình một lần cuối.
Giọng nói bình thản, không gợn sóng:
“‘Không xứng làm vợ’ à?
Cảm ơn anh.
Đó là lời khen hay nhất mà tôi từng được nghe trong suốt hai mươi mấy năm qua.”
“Anh cứ yên tâm.
Sau này… tôi nhất định sẽ càng ngày càng không xứng.”
“Tôi sẽ nỗ lực.”
“Để không bao giờ bị một người như anh cưới về làm vợ.”
(Toàn văn kết thúc.)
New 2