Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

9

lời hồn nhiên chắc chắn của Tiểu , một chiếc chìa khoá.

Mở xiềng xích ký ức bảy năm đã bị tôi tự tuyên án tử hình.

Thì , tôi chưa một câu với đứa trẻ đó.

Thì , “tội lỗi” lớn nhất của tôi, chỉ là hôm đó, cùng một khác, chia nhau một cây kẹo bông tôi hằng ao ước.

Tôi không phải kẻ gây hại.

Tôi chỉ là một…

Kẻ đứng bên bờ địa ngục, nhìn một đứa trẻ khác bị đẩy xuống, bất lực không thể cứu.

Tôi gục trên vai nhỏ bé của Tiểu , bật khóc to.

Trong tiếng khóc ấy, có giải oan được rửa sạch, có nhẹ nhõm của tự tha thứ.

Nhưng nhiều hơn, là nỗi đau vô tận cho đứa trẻ bảy tuổi năm đó.

Đứng ở cửa, mẹ tôi nghe rõ câu chữ của Tiểu .

không thể đứng vững nữa, dựa theo bức tường lạnh lẽo, chậm rãi trượt xuống ngồi trên sàn.

Hai bịt chặt miệng , không để phát một tiếng nào, nước mắt đã thấm ướt vạt áo.

Tôi nghĩ, thật được phơi bày, cảm thấy một chút khoái cảm trả thù.

Nhưng nhìn dáng vẻ ấy đau đớn tột cùng, trong lòng tôi chỉ một vùng hoang vu.

Chúng tôi đều đã sai.

Chúng tôi đều bị mắc kẹt trong cơn bão được dệt từ bi kịch hiểu lầm ấy, không ai là thắng thật .

Từ sau trở về từ nhà Tiểu , mối quan hệ giữa tôi gia đình bước vào một bình vi diệu.

không trước, gần nịnh nọt, sức vật chất bù đắp cho tôi.

Dương thu món quà đắt tiền.

Cha tôi – Viễn Phong – cũng không ngày nào cũng ép tôi ăn đồ bổ tôi tiêu hoá không nổi.

chỉ lẽ ở bên tôi.

Tôi vẫn rất ít .

Bác sĩ tâm lý , đây là chứng mất tiếng sau sang chấn, cần thời gian kiên nhẫn của gia đình.

Thế là bằng hành động, vụng về học yêu.

Mẹ cho tất giúp việc nghỉ.

bắt đầu tự nấu ba bữa cho tôi, mỗi món ăn đều nấu thật mềm.

Để tôi dễ dàng cánh phải duy nhất ăn.

không nhắc tới chị, cũng không ép tôi nhớ quá khứ.

Chỉ thỉnh thoảng, tôi choàng tỉnh từ ác mộng, lẽ bước vào.

tôi ba tuổi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, cho đến tôi ngủ .

Cha tôi – Viễn Phong – bỏ toàn bộ công việc công ty.

Ông bắt đầu mỗi ngày cùng tôi ngồi trong vườn, đọc sách đọc báo cho tôi nghe.

Ông đọc rất chậm, rất nghiêm túc, gặp phần tôi không thích, liền lập tức đổi.

Đôi chỉ biết ký giấy tờ của ông, bắt đầu học chải mái tóc khô vàng vì thiếu dinh dưỡng của tôi.

Dương thì trở thành tài xế kiêm vệ sĩ riêng của tôi.

gạt bỏ tất tiệc tùng, mỗi ngày lái xe đưa tôi đi ngắm biển, lên núi đón bình minh.

Đến nơi yên tĩnh đẹp đẽ.

ít , chỉ tôi nhìn xa xăm ngẩn ngơ, lẽ đưa một cốc nước ấm.

Rồi đứng sau lưng, chắn cho tôi khỏi mọi phiền nhiễu không cần thiết.

đều đang của , thực hiện một cuộc chuộc tội dài im .

Tôi biết, nhật ký của chị một con dao, khắc sâu vào tim .

Đó không chỉ là hối hận, là bản án vĩnh viễn với linh hồn .

đã mất , suýt nữa, mất tôi mãi mãi.

Nỗi đau kép ấy, theo đến hết đời.

Tùy chỉnh
Danh sách chương