Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 7

7

“Khống chế ngay tất cả những người liên quan!” Đội trưởng Lý lập tức ra lệnh.

Cả Cục thành phố lập tức chuyển sang trạng thái hành động khẩn cấp.

Còn tôi, lại sững người nhìn chằm chằm vào tên một thư mục khác trên màn hình…

Tên thư mục ấy là “QingCi” — tên của tôi.

Tim tôi đập dồn dập.

Kỹ thuật viên nhanh chóng giải mã.

Bên trong chỉ có một tệp âm thanh.

Tôi run rẩy bấm nút phát.

Giọng nói quen thuộc, ấm áp của thầy Trần Dực Thanh vang lên từ loa:

“Thanh Từ, đứa trẻ của thầy. Khi con nghe đoạn ghi âm này, có lẽ thầy đã không còn trên đời.”

“Hãy tha lỗi cho thầy vì đã dùng cách này kéo con vào nguy hiểm. Trái tim đại dương là món quà thầy chuẩn bị cho con, cũng là… bùa hộ mệnh của con.”

“Thầy vô tình phát hiện một mạng lưới tội phạm khổng lồ. Chúng tàn nhẫn, và đã nhắm vào thầy. Thầy biết mình chẳng còn sống được bao lâu, nhưng không thể để chúng ung dung ngoài vòng pháp luật.”

“Thầy đã giấu toàn bộ chứng cứ vào con chip. Mật mã của chip… chính là ngày sinh của con.”

“Thanh Từ, thầy không hề ăn cắp. Thầy chỉ dùng cách của mình để bảo vệ công lý. Hãy hứa với thầy, sống thật tốt, trở thành một nhà thiết kế xuất sắc, đừng để hận thù che mờ mắt.”

“Và… hãy cẩn thận với nhà họ Thẩm.”

Cuối đoạn ghi âm, giọng thầy mang theo sự mệt mỏi và lo lắng:

“Chuyện ôm nhầm con năm đó… không phải là tai nạn. Là có người cố ý.”

Đoạn ghi âm kết thúc, cả trung tâm kỹ thuật chìm trong im lặng.

Nước mắt tôi không thể kìm lại, tuôn ào ạt.

Thầy… thì ra thầy biết tất cả.

Thầy không bị tin đồn hủy hoại, mà vì bảo vệ tôi và chứng cứ này, thầy đã chọn cách bi thương nhất để rời khỏi thế giới.

Mà tôi… suýt nữa đã phụ sự kỳ vọng của thầy.

Cú sốc của sự thật khiến tôi gần như đứng không vững.

Đội trưởng Lý đỡ lấy tôi, ánh mắt đầy kính trọng và thương xót:

“Cô Thẩm, xin chia buồn. Ông Trần là một anh hùng thực sự.”

Tôi lau nước mắt, lắc đầu.

Giờ không phải lúc để bi thương.

“Đội Lý,” tôi nhìn ông, ánh mắt kiên định, “trong ghi âm thầy nhắc đến nhà họ Thẩm, nhắc rằng chuyện năm đó không phải tai nạn. Tôi yêu cầu cảnh sát điều tra lại vụ ôm nhầm trẻ hai mươi năm trước.”

Đội trưởng Lý nghiêm túc gật đầu:

“Chúng tôi sẽ lập tức thành lập tổ chuyên án. Chuyện này đã vượt xa những gì chúng tôi tưởng tượng.”

Rời Cục thành phố, tôi có cảm giác như toàn thân bị rút sạch sức lực.

Ghi âm của thầy giải đáp nhiều bí ẩn, nhưng cũng mang đến thêm vô số câu hỏi.

Nếu năm đó là có người sắp đặt, thì ai — và vì lý do gì — lại muốn tráo tôi và Lâm Vãn Vãn?

Mục đích có phải để đưa Lâm Vãn Vãn — quân cờ này — thuận lợi bước vào nhà họ Thẩm, rồi đến thời điểm thích hợp, đánh cắp thứ gì đó?

Nhưng nhà họ Thẩm… rốt cuộc có gì đáng để một tập đoàn tội phạm quốc tế tỉ mỉ bày mưu suốt hai mươi năm?

Tôi ngồi trên taxi, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lùi nhanh, đầu óc rối như tơ vò.

Điện thoại reo — Thẩm Chấn Bang.

Tôi do dự một lúc, rồi nghe máy.

Giọng ông ta mệt mỏi và già nua, chẳng còn chút uy phong thường ngày:

“Thanh Từ, về nhà đi. Mẹ con… đổ bệnh rồi.”

Tôi im lặng vài giây, rồi nói:

“Được.”

Có những chuyện, đã đến lúc phải hỏi thẳng.

Khi tôi bước vào biệt thự nhà họ Thẩm, đón tôi không còn là không khí căng như dây đàn, mà là một sự tĩnh mịch chết chóc.

Tô Nhã nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Thấy tôi, bà ta cố gượng ngồi dậy.

Tôi không nhìn bà, mà đi thẳng đến trước mặt Thẩm Chấn Bang.

“Hai mươi năm trước, bệnh viện tôi sinh ra, là ai sắp xếp?” Tôi hỏi thẳng.

Thẩm Chấn Bang ngẩn người, rõ ràng không ngờ tôi sẽ hỏi điều đó.

“Là ông ngoại con… là cha của mẹ con sắp xếp. Đó là bệnh viện tư dưới quyền nhà họ Tô, sao vậy?”

Nhà họ Tô.

Tim tôi chùng hẳn xuống.

“Tôi cần biết toàn bộ danh sách y bác sĩ từng phụ trách năm đó.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Thẩm Chấn Bang cuối cùng cũng nhận ra có điều bất thường. Ông ta lập tức gọi điện bảo trợ lý tra cứu.

Một tiếng sau, một danh sách được gửi vào email của ông ta.

Tôi nhìn lướt qua từng cái tên.

Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở một cái tên —

Bác sĩ chủ trị: Phương Chí Viễn.

Cái tên này… tôi nhận ra.

Nó không chỉ xuất hiện trong danh sách y bác sĩ cách đây hai mươi năm, mà còn nằm trong danh sách mạng lưới rửa tiền vừa được giải mã!

Tất cả manh mối, trong khoảnh khắc ấy, liên kết lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Phương Chí Viễn.

Bệnh viện tư của nhà họ Tô.

Vụ tráo đổi trẻ sơ sinh có chủ ý.

Một kế hoạch kéo dài suốt hai mươi năm.

Một sự thật kinh hoàng… sắp hiện rõ.

“Ba,” tôi lần đầu gọi ông ta như vậy, “có phải nhà họ Tô đang bị người khác nắm thóp không?”

Sắc mặt Thẩm Chấn Bang lập tức trắng bệch.

Tùy chỉnh
Danh sách chương