Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
Thánh chỉ phong hậu đã được ban xuống.
Mọi nghi lễ cho tân hoàng hậu cũng đang được khẩn trương chuẩn bị.
Chỉ có điều… Tiêu Quân Nghiệm lại có chút kỳ quái.
Mãi đến khi ta bắt gặp hắn đang lén giấu một chiếc hộp nhỏ.
“Chàng…”
Tiêu Quân Nghiệm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
“Chàng lén ăn vụng sau lưng thiếp phải không!”
Tiêu Quân Nghiệm: ……
Hắn đành phải mở hộp ra.
Ta ghé sát lại xem.
“Ái chà, không ăn được.”
Ta lấy cuốn sách nhỏ trong hộp ra, tỉ mỉ quan sát.
“Hai người trong sách… sao lại đánh nhau thế này?”
Tiêu Quân Nghiệm ngửa mặt nhìn trời, sống chẳng còn thiết tha gì nữa.
Chuyện này là do công công Đức Hỉ bày ra.
“Bệ hạ, trước đây vì chuyện của Thái hậu và Thục Quý phi mà trong cung đã đuổi không ít ma ma đi.”
“Lễ sắc phong Hoàng hậu sắp tới, nhất thời cũng tìm không được ma ma thích hợp để dạy dỗ Hoàng hậu nương nương.”
“Chi bằng bệ hạ học trước, rồi tự mình chỉ dạy.”
Công công Đức Hỉ là người hầu cận lâu năm bên Tiêu Quân Nghiệm.
Ông biết rõ hoàng đế không thích gần gũi nữ nhân hậu cung.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Cho tới giờ vẫn còn là thiếu nam chưa mở đạo.
Vậy nên mới có màn dở khóc dở cười này.
Cuốn sách này, ông còn đặc biệt nhờ người mua từ ngoài cung về, là bản cực kỳ bán chạy.
Không chỉ hình vẽ đẹp mắt mà còn có cả… tình tiết câu chuyện!
Nghe xong tác dụng của cuốn sách nhỏ.
Ta lập tức xin Tiêu Quân Nghiệm cho mang về.
Trợn tròn mắt, cặm cụi nghiên cứu tỉ mỉ.
Tố Bạch tò mò liếc nhìn một cái, lập tức hai má ửng đỏ.
“Tiểu thư… tiểu thư… sao ban ngày ban mặt lại xem thứ này vậy!”
Ta vô tội chớp mắt:
“Phu quân nói, chỉ cần làm theo trong cuốn sách nhỏ này, Thường Lạc mới có thể trở thành Thái hậu.”
Tố Bạch: ……
“Chẳng lẽ chàng ấy lừa ta sao?”
Tố Bạch cười gượng:
“Thật ra cũng không sai… phải có hoàng tử trước, mới có cơ hội làm Thái hậu.”
18
Trời còn chưa sáng hẳn, ta đã bị kéo dậy khoác lên phượng bào.
Khi chiếc phượng quan nặng nề được đội lên đầu.
Ta suýt tưởng đầu mình sắp bị ép bẹt rồi.
Đột nhiên, ta lại nhớ tới Thục Quý phi.
Ta nghĩ mình đã hiểu vì sao nàng ấy không thể làm Hoàng hậu rồi!
Đầu nàng nhỏ quá, không chống nổi chiếc phượng quan nặng như vậy!
May mà ta ngày thường ăn nhiều, có thừa sức lực.
Nghi lễ từ khi lễ quan xướng danh cho tới lúc đế hậu cùng nhau bước vào trung cung.
Đám đông tản dần, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tố Bạch giúp ta tháo phượng quan xong liền lui xuống.
Tiêu Quân Nghiệm hôm nay khoác long bào đỏ rực.
Lại càng tôn thêm làn da trắng, diện mạo tuấn mỹ như ngọc.
Ta xắn tay áo, một phát đẩy ngã Tiêu Quân Nghiệm xuống long sàng.
“Phu quân… chúng ta đánh nhau nào!”
Tiêu Quân Nghiệm: ……
Cơ thể ấm nóng đè lên.
Hơi thở hai người quấn quýt, bện chặt lấy nhau.
[ – .]
Ta cựa mình không yên.
“Phu quân, đụng phải rồi.”
Tiêu Quân Nghiệm theo thói quen đưa tay xoa bụng ta.
Nhưng chỉ chạm vào bụng phẳng lì.
Ta cong chân cười khúc khích:
“Không phải bụng đâu mà.”
Hắn nhanh chóng hiểu ra.
Khóe mắt dần phủ lên một tầng đỏ nhàn nhạt, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.
Ngay khi hắn chuẩn bị tiến thêm một bước.
Chỉ nghe người dưới thân lại cất tiếng.
“Phu quân, sao chúng ta không giống trong tranh nhỉ?”
Tiêu Quân Nghiệm khựng lại:
“Không giống chỗ nào?”
Ta hồi tưởng lại nội dung trong cuốn sách nhỏ.
Hai người nhỏ trong tranh chẳng những đánh nhau, mà còn vừa đánh vừa nói chuyện.
Ta ngẫm nghĩ, rồi móc cằm hắn lên.
“Mỹ nhân, đừng vùng vẫy nữa, chàng càng giãy, ta càng hưng phấn.”
Tiêu Quân Nghiệm: ……
Mái tóc dài rũ xuống, che lấp gương mặt phức tạp của hắn.
Hắn khẽ cắn lấy cánh môi đang lải nhải kia như để trả thù.
Không nói một lời, chỉ một mực vùi đầu “chăm chỉ làm việc”.
………
19
Bước sang tháng thứ ba của thai kỳ Hoàng hậu.
Hoàng đế viện cớ mình đã thương tổn căn nguyên, không muốn tự rước nhục.
Liền giải tán toàn bộ hậu cung.
Quần thần: Toàn mấy lời dối trá của ngài thôi.
Những đại thần phản đối còn chưa kịp nói thêm mấy câu.
Lại bị hoàng đế dùng một câu:
“Nhà họ Thường có bốn mươi vạn đại quân, ai không phục thì ra biên cương mà bầu bạn.”
Khiến tất cả phải câm miệng.
Mười tháng sau, Hoàng hậu hạ sinh một công chúa.
Đám đại thần tưởng như nắm được cơ hội, liền thi nhau dâng tấu chương.
Yêu cầu mở tuyển tú, tái lập hậu cung.
Hoàng đế phát bực, dứt khoát cho người đón tứ đệ tiến cung.
Cả đám đại thần sợ tới mức tưởng rằng giang sơn sắp đổi sang họ khác rồi.
Còn chưa kịp có động tĩnh gì.
Thì nhận được thánh chỉ: lập công chúa làm Hoàng Thái nữ.
Lập tức thở phào một hơi.
May quá, dù sao vẫn là huyết mạch chính thống của hoàng thất!
Ai ngờ mấy năm sau.
Hoàng đế đem hết chính sự lẫn con gái giao cho Thường tứ đệ xử lý.
Nói là muốn cùng Hoàng hậu đi biên cương ngắm cảnh xuân.
Biên cương là chỗ để ngắm cảnh xuân ư?
Đám đại thần tuy bực bội thầm mắng chửi trong lòng.
Nhưng cũng chẳng buồn làm gì thêm.
Hoàng đế tuy miệng mồm toàn lời ấu trĩ, nhưng lại là một minh quân.
Thường tứ đệ tuy là ngoại thích, song lại rất có tài năng.
Tuổi còn nhỏ đã có năng lực trị quốc.
Thịnh thế như vậy, bọn họ cũng chẳng còn tâm tư tạo sóng gió nữa.
…
Sau đó,
Ta cưỡi ngựa, dẫn Tiêu Quân Nghiệm trở về quê nhà.
“Cha ơi, đại ca, nhị ca, Thường Lạc về nhà rồi đây!”
— Hoàn —
New 2