Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Ta lau khóe , nhìn xuyên qua ánh đầy thù địch của Hằng nhi, dừng lại ở thân hình nhỏ bé của Toàn nhi đứng bên cạnh.

Con bé gầy nhom như nai con bị dọa sợ, đôi hoe đỏ.

Ta từ túi áo ra gói mơ đã chuẩn bị sẵn, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, đưa đến trước mặt con bé: “Toàn nhi, con muốn theo mẫu thân về không? Làm quen chút nhé, ta là mẫu thân của con đây.”

Con bé ban đầu trốn sau lưng Hằng nhi, rồi len lén ló đầu ra, ánh rụt rè nhìn ta – trong có cả tò mò.

Ta ngồi xổm xuống, kiên nhẫn dỗ dành: “Về nhà với mẫu thân được không? Mẫu thân biết tết tóc rất đẹp, còn biết làm đậu hũ. Mẫu thân có thể nuôi hai , ít nhất còn là phải ngủ đầu xó chợ.”

Toàn nhi không đáp lời, chỉ vươn tay một viên mơ bỏ vào miệng.

Ai ngờ vừa chạm lưỡi òa khóc: “Chua quá! chua!”

Ta vội kéo con bé vào , vỗ nhẹ lưng dỗ dành: “Là do mẫu thân không có bản lĩnh, đến cũng mua không ra hồn. tiệm loại chạy nhất nên tưởng là ngon… Thôi thì, cái để mẫu thân ăn, lát nữa mẫu thân mua loại khác ngon cho hai .”

Nói xong, ta nhét gói mơ vào tay áo, bế con bé đặt vào xe dê, đắp chiếc chăn bông nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước, ít cũng giúp ấm một chút.

Toàn nhi rất ngoan, khi ta làm mấy việc , con bé chẳng giãy giụa hay kêu la, chỉ yên lặng nằm trong ta, giống như muốn hấp thụ chút hơi ấm.

Ta đoán chắc con bé bị lạnh đến ngây người rồi…

Xong xuôi, ta quay sang Hằng nhi vẫn đứng im một chỗ, : “ ta muốn đưa muội muội con về nhà, nếu con không chịu đi theo, chẳng lẽ không sợ ta đem con bé vào thanh lâu sao?”

Hằng nhi nghe vậy hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng bước theo.

Trong ta âm thầm thở phào.

Chỉ con bằng về cùng ta, những chuyện khác còn thời gian để bù đắp.

Trên qua Tây thị, ta vốn định mua cho chén canh đầu dê, nhưng Hằng nhi cau mày bai: “Thứ mùi tanh hôi như thế, con không ăn nổi! Mẫu thân cũng đừng cho muội muội ăn, thối muốn chết!”

Ta không nổi giận.

Nó vốn quen sống trong nhung lụa, thời gian để thích nghi với cuộc sống bình dân.

May bên cạnh có lang nướng, ta bèn mua một củ, bẻ làm đôi, phần lớn đưa cho nó, phần nhỏ đưa cho Toàn nhi.

Con bé chắc đã đói, cầm ăn từng nhỏ, trông rất ngon miệng.

Còn Hằng nhi thì dỗi, không chịu , làm ra vẻ trẻ con giận dỗi: “Con không thèm ăn đồ của người như người cho!”

Ta biết nó sĩ diện, đổi cách nói: “Không ăn cũng được, con mà đói chết, ta còn bớt được một miệng ăn, khi ta đem muội muội con đi…”

Nghe ta lại mang muội muội ra dọa, nó hậm hực .

Ta quay mặt đi đẩy xe, sau lưng, thằng bé sớm đã đói bụng, lặng lẽ gặm từng chút một.

Hầu phủ có quy tắc: dù đói thế nào, ăn cũng không được thất lễ.

Ta đi được mấy trăm bước, quay đầu lại nó vẫn chưa ăn xong.

Cuối cùng ta không nhịn được, bảo: “Con không còn là đích trưởng tử Hầu phủ nữa, ăn thì ăn nhanh chút, không giữ mấy cái phép tắc vớ vẩn ấy nữa.”

Ta chỉ định giúp nó thoải mái, ai ngờ lại vô tình chạm đúng nỗi đau trong nó.

Nó lập tức đỏ , giận dữ ném nửa củ còn lại xuống đất, hét với ta: “Con biết ngay người con! Người con không còn là thiếu gia của Hầu phủ nữa! Đã thế, sao còn con về làm gì? Cứ để con chết ở Giới huấn là được rồi!”

5.

Giới huấn ?

là nơi trừng phạt hạ nhân trong Hầu phủ!

Ta vội cuộn tay áo và ống quần của nó xem, phát hiện đầy vết roi.

Hầu phủ dám đánh cả nó sao!?

Tại sao?

Tim ta như siết chặt, quên cả việc nhặt rơi xuống, đến khi định thần lại, thì nó đã bị chó hoang ven tha mất rồi.

Ta chau mày, kiên nhẫn : “Họ vì sao đánh con?”

Hằng nhi không chịu nói, quay đầu sang một bên, cắn chặt môi dưới.

Ta biết nó đã phải chịu ấm ức.

Hầu phủ bảo là giao con cho ta, thực chất là đuổi ra .

Ta khẽ nắm tay nó, dịu giọng dỗ: “Hằng nhi, con nói cho mẫu thân biết đi… Dù mẫu thân không có thế lực, không thể làm chủ cho con, nhưng mẫu thân thật sự lo cho con!”

Nó vẫn không chịu hé lời.

Chỉ có Toàn nhi đột nhiên òa khóc lần nữa.

Con bé khóc vì uất ức thay cho mình: “ không có đẩy đích mẫu! Là đích mẫu tự té ngã!”

Từ lời kể rời rạc của Toàn nhi, ta dần xâu chuỗi được sự tình.

Vị kế mẫu được thế tử cưới sau không phải người rộng lượng.

Khi nàng ta về, Hằng nhi là đích trưởng tôn trong phủ, dù thân mẫu địa vị thấp nhưng vẫn rất được người lớn yêu thương.

Ban đầu nàng ta giả vờ thân thiết, ngày ngày han ân .

Đến khi mang thai, có được sự sủng ái và hậu thuẫn của thế tử, nàng ta bắt đầu trở mặt.

Hằng nhi muốn học ở Tùng Hạc thư viện.

Hầu phủ được phân hai suất, tam phòng chiếm một, suất còn lại vốn là của Hằng nhi.

Vậy mà nàng ta cố ý thổi gió bên tai thế tử, nói cháu trai bên ngoại muốn suất ấy.

Thế tử nghe theo, còn mắng Hằng nhi và Toàn nhi là “đám trẻ không có mẫu thân”.

Hằng nhi tức giận, cãi lại vài câu.

Kế mẫu khi đã mang thai bảy tháng, nằm bệt xuống đất kêu đau bụng, động thai khí.

Thế tử vì thế trách phạt nó, bắt nó sai.

Nhưng Hằng nhi oan uổng, không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi?

Khi ấy nó còn chưa hiểu – có kế mẫu, thì phụ thân cũng thành người dưng.

kế mẫu muốn về nhà mẹ đẻ, thế tử chẳng những không nghe giải thích, mà còn xóa tên hai gia phả, tống cổ ra phủ.

Hôm nay nếu ta không đến đón, hai chỉ có nước ngủ đầu .

Nghe xong, ta dang tay ôm chặt Hằng nhi, nói với cả hai: “Không sợ nữa! Chỉ còn mẫu thân ở đây, các con sẽ luôn có nhà để về, có giường mà ngủ, có cơm mà ăn.”

Hằng nhi không đáp, nhưng cũng không né tránh vòng tay ta.

Có lẽ nó đã không còn quá bài xích ta.

nó nguôi giận, ta : “Con có muốn ngồi xe không? Mẫu thân khỏe lắm, đẩy nổi hết.”

Nó lắc đầu: “Con lớn rồi. Mẫu thân đẩy muội muội là được. Còn hành lý… để con cầm!”

Nói xong, nó đỏ mặt giật tay nải trên vai ta, bước về phía trước, bước chân đã nhẹ nhàng

6.

Về đến nhà, ta nhóm lửa, để hai ngồi giường sưởi cho ấm.

Trong thầm tính toán xem mặc cỡ áo gì.

Nhìn hai cái tay nải nhỏ xíu, đoán bên trong cũng chẳng có nổi mấy bộ áo ấm.

Phải tranh thủ còn sớm, ghé hiệu cầm đồ tìm mua hai chiếc áo bông dày.

Chỉ không biết bọn trẻ có chịu mặc áo cũ người khác không.

Áo thì ta không kham nổi – một chiếc áo bông tốt cũng mất đến ba lượng bạc.

Năm xưa ta bị đuổi Hầu phủ, chỉ được cho có mười lượng.

Những năm qua tiết kiệm từng đồng, chỉ còn tám lượng.

Không thể đem hết ra mua áo cho , ta còn định để dành cho Hằng nhi tiếp tục đi học tư thục.

ta chuẩn bị ra ngoài, Hằng nhi lo lắng hét : “Mẫu thân đi đâu đấy? Có phải người cũng định bỏ bọn con lại không? Con biết ngay mà!”

con hiểu lầm, ta vội giải thích: “Không phải đâu, mẫu thân chỉ định ra ngoài mua cho hai mỗi người một cái áo bông thay đổi. Nếu còn thứ gì con muốn mua, nói luôn để mẫu thân mua về.”

Hằng nhi vốn định mở miệng nói, nhưng liếc nhìn quanh gian nhà trống rỗng của ta, nó lại thở dài: “Thôi bỏ đi… chắc người cũng chẳng có tiền. Người… mấy năm qua vẫn sống trong cái chỗ thế sao?”

Ta xoa đầu nó, giọng khàn hẳn đi: “Ừ, mẫu thân không có bản lĩnh, chỉ có thể ở đây.”

Lông mày nó nhíu lại như muốn kẹp chết con ruồi: “Nhưng tổ mẫu nói lúc người rời phủ, bà ấy đã cho người rất tiền. Bà nói chính vì tiền mà người bỏ rơi bọn con, còn nói người đem bọn con ‘’ cho Hầu phủ.”

Lão phu nhân đúng là tốn bao tâm sức để ly gián tình mẫu tử của ta với con.

May mà ta có người làm chứng.

Ta kéo Từ thẩm nhà bên sang, bảo bà nói giúp: “Đây là Từ thẩm, hàng xóm của mẫu thân. Năm xưa mẫu thân bị đuổi ra, còn ngất xỉu trước cửa nhà bà ấy. Chính bà ấy là người cho mẫu thân bát nước, còn kiểm tra cả tay nải của mẫu thân. Con đi, xem trong có phải tiền không?”

Hằng nhi vội quay sang nhìn Từ thẩm, ánh gấp gáp chờ xác .

Từ thẩm bĩu môi nói: “Mẫu thân con lúc bị đuổi phủ, trong tay nải chỉ có hai bộ đồ cũ với mười lượng bạc. Mười lượng, không một xu!”

Hằng nhi im lặng, chỉ cúi đầu nhìn ta đầy áy náy.

Trước đây mỗi nghiên mực nó dùng thôi, đem cũng mười lượng.

Hầu phủ còn có cả trăm cái như thế, riêng trong thư phòng của phụ thân nó, nghiên quý giá hàng nghìn lượng.

Hầu phủ đối với mẫu thân nó – quá đỗi vô tình!

Ta vỗ vỗ tay nó, dịu giọng: “Không sao, nhà mình đoàn tụ là tốt rồi. Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân. Phụ thân con không cho, thì mẫu thân tự kiếm. Chỉ là… từ nay hai con phải chịu khổ với mẫu thân thôi.”

Hằng nhi như có điều muốn nói, đợi Từ thẩm đi rồi, nó đóng cửa, lén dúi cho ta mấy món: “Mẫu thân, cái cho người.”

Có cái được ra từ hai chỏm búi tóc của Toàn nhi, cái được moi ra từ lót giày của nó.

Ta nhìn kỹ – là một đôi trâm vàng nhỏ và một tờ ngân phiếu năm mươi lượng!

Ta vội nhỏ giọng : “Những thứ , hai con từ đâu?”

Toàn nhi không biết trả lời sao, chỉ nhìn .

Hằng nhi giải thích: “Trâm vàng là quà sinh thần năm ngoái khách tặng cho Toàn nhi. Ngân phiếu là tiền mừng tuổi tổ mẫu cho con mấy năm nay, con giấu lại. Con sợ bị đuổi phủ nên trộm giấu đi, phòng khi không bị lục ra, có thứ cứu mạng. Không tính là trộm đúng không ạ? Mẫu thân, người đừng bắt bọn con trả lại nha…”

Nó nghĩ rồi.

Ta không phải kiểu người cứng nhắc chẳng biết linh hoạt.

Trong nhà thêm hai cái miệng ăn, ta đang lo không đủ chi tiêu đây.

Nhưng ta không .

Ta gói mấy món đồ lại, giao cho Hằng nhi cất: “Không đưa cho mẫu thân. Trâm vàng giữ lại cho muội muội, để dành làm của hồi môn. Ngân phiếu thì con giữ, phòng khi dùng.”

Có lẽ cầm mấy món ấy trong tay, yên, đêm đến ngủ được.

Chiều hôm , ta làm mấy cái bánh bột thô, cắn răng mượn Từ thẩm hai quả trứng gà, hái ít hành sau vườn rồi xào chung – cả nhà đầy mùi thơm lừng.

Món , những năm qua chỉ Tết có thể ăn.

Nhưng với hai nhỏ từng ăn sơn hào hải vị, e rằng chỉ là cơm canh đạm bạc.

Ta cứ tưởng sẽ , sẽ không quen.

Hằng nhi sẽ như lúc ném nướng – bánh bột thô kệch.

Vậy mà chẳng hề phàn nàn.

Toàn nhi ăn ngon lành, từng một.

Hằng nhi ăn được vài , đẩy đĩa trứng về phía ta: “Mẫu thân ăn đi.”

Nó còn nhỏ, mà đã biết quan sát sắc mặt người khác.

Ta vốn định đẩy lại cho , nhưng ta không ăn, nó cũng không dám ăn hết.

Vậy nên, ta gắp một .

trứng ấy…

Là trứng gà ngon nhất mà cả đời ta từng ăn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương