Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17.
Sau Tết, đến tháng Hai, cuối cùng chiếu thư phế truất Thái tử cũng được ban xuống.
Đúng như ta dự đoán, Thái tử bị giáng chức, chỉ được mang theo hai phi tần đến vùng biên viễn rét mướt.
Hắn quả nhiên không chọn Chu Lương Đệ, mà chọn Thái tử phi và Ôn Lương Đệ.
Thế nhưng, Ôn Lương Đệ không chịu đi theo, đã tự sát bằng cách đập vào tường, tại chỗ.
Ta đích thân gọi lão quản gia chuẩn bị xe ngựa, đến cổng cung chờ đón Chu Lương Đệ, thì vừa khéo nhìn thấy xác Ôn Lương Đệ được phủ vải trắng, khiêng ra từ cửa sau.
Một nhân gào khóc thảm thiết, đổ sụp lên xác nàng ta, quấn khăn ngồi cữ.
Lúc ấy, ta chợt nhớ: Kế nhân của thế tử… hình như cũng họ Ôn?
Người nhân kia, là Ôn Uyển Du – vị kế thất mà năm xưa từng tranh giành nhà cửa với ta.
Nàng ta sinh con rồi? Mà còn xuất hiện ở đây?
Thấy ta nhìn, Ôn Uyển Du còn nhận ra, nhưng bà vú cạnh đã nhỏ : “Thế tử phi, đây là nhân trước của thế tử.”
Ôn Uyển Du trừng mắt nhìn ta: “Sao? Thấy ta khổ sở thế này, ngươi hả hê lắm à? Hừ! Hầu phủ nhà ta sớm muộn cũng sẽ Đông sơn tái khởi thôi!”
Ta còn kịp mở miệng, Trần nhi đã ghé tai giải thích: “Thái tử mưu nghịch, Hầu phủ và nhà họ Ôn đều có dính líu, kiểu gì cũng bị liên lụy.”
Thì ra là thế…
Hầu phủ sắp đại họa rồi?
Chuyện đến đột ngột, ta còn kịp mắng thầm một câu “đáng đời” thì Chu Lương Đệ đã bước ra.
Vừa nhìn thấy ta và Trần nhi, nàng nhào đến ôm lấy đệ đệ mình: “Từ trên đời không còn Chu Lương Đệ nữa rồi, chỉ còn Chu thôi.”
Nàng được tự do rồi.
Rốt cuộc cũng rời khỏi hoàng cung.
Tối đó, cả nhà ngồi quây quần nồi lẩu, Chu cười nói: “Hầu phủ chắc sẽ bị tịch biên mai, mẫu thân hãy cẩn thận, đừng đệ đệ và muội muội bị liên lụy.”
Ta thầm cảm ơn nàng.
May mà Hằng nhi và Toàn nhi đã cắt đứt quan hệ với Hầu phủ, dù có bị niêm phong tịch thu, cũng không liên can đến chúng ta.
Nhưng – ta không tìm họ gây chuyện, họ tìm đến ta…
Hôm sau, đợi quan sai gõ cửa, thì nghe tin kế nhân của thế tử – Ôn Uyển Du – đã thư tự thỉnh bị phế, bỏ cả đứa con sơ sinh, rồi lén rời kinh thành giữa đêm.
Sau chuyện này, Hầu phủ bị bao vây – người không được ra, người ngoài không được vào.
Hằng nhi nghe tin liền hả hê: “Ông ta có hôm , là đáng đời!”
Ta còn kịp thở phào thì tối đó, thế tử… trốn ra bằng mật đạo, đến thẳng trước cổng phủ nhà ta, giữa đêm khuya.
Lão quản gia vội đến báo: “Thế tử hiện đang ở ngoài cổng, quỳ xuống cầu xin nhân.”
Tim ta lạnh buốt.
Chuyện tốt thì chẳng bao giờ đến lượt ta, giờ họa đến nơi, mới nhớ tới ta sao?
Chu siết chặt khăn tay, giục ta: “Tuyệt đối đừng ! rồi thì sau này người ta sẽ nói gì? không thả hắn đi – nếu quan phủ truy xét, chúng ta cũng bị liên lụy đấy.”
Hằng nhi và Trần nhi đều ra mặt thay ta.
Hai đứa con trai đều không sợ hãi.
Hằng nhi nghiêm mặt: “Hắn là phụ thân con, con ra nói chuyện.”
Trần nhi lắc : “Không được, sau này đệ còn thi cử, dính dáng đến loại người này sẽ ảnh hưởng đường quan lộ… ta đi!”
Ta giữ cả hai : “Không cần. Trần nhi chạy nhanh, con đến nha môn báo quan, bảo họ đến hắn. Mẫu thân sẽ ra cổng, kéo dài thời gian. Nhưng tuyệt đối không mở cửa.”
Chu vội nói: “Con đi cùng mẫu thân Lúc ấy con có làm nhân chứng, chứng minh mẫu thân không hề cấu kết với hắn.”
“Còn Hằng nhi, ở nhà trông muội muội… đừng xảy ra chuyện.”
Mọi người chia nhau hành động.
Ta ra đến cổng, thế tử đang run rẩy gõ cửa.
Gió lạnh táp vào người hắn khiến toàn thân run cập, nhưng không chịu bỏ cuộc.
“Hứa Huệ, mở cửa đi. Ta ta sai rồi.
Ta có việc cần cầu xin nàng…”
Ta đứng , lạnh đáp: “Đừng gõ nữa. Có gì thì nói, ta sẽ không ngươi.”
Hắn kể: “Hứa Huệ… nàng là người lương thiện nhất mà ta từng . xưa là ta bị mờ mắt, đã phụ nàng. chỉ xin nàng… nhận nuôi đứa bé này.
“Nó là con ta và Ôn Uyển Du. Dù nàng ấy đáng giận, nhưng đứa bé tội. Ta mình trốn không thoát, nhưng đứa trẻ thì khác – ai đến nó. Nàng có nuôi con người khác như con ruột, chắc chắn cũng sẽ thương xót con ta…”
Chu cạnh đã giận đến nắm chặt nắm tay: “Hắn… hắn thật sỉ! mẫu thân nuôi con của hắn và ả nhân kia sao?!”
Phải rồi!
Ta có lương thiện, nhưng không phải kẻ ngu si.
Tại sao ta phải đi nuôi con của người từng đạp đổ cuộc đời ta?
Ta lạnh nói qua cánh cửa: “Năm đó lúc ngươi đuổi mẫu tử ta ra khỏi Hầu phủ, thì tình nghĩa của chúng ta… đã cạn sạch rồi.”
“Ngươi và Ôn Uyển Du không thương con ta, dựa vào đâu mà ta thương con các ngươi?”
“Vì ngươi liêm sỉ sao? Đừng mơ. Đứa trẻ này, ngươi mang đến Từ Dưỡng Viện đi!”
Thế tử lặng.
Hiển nhiên, kết quả này ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Hắn tưởng ta còn nhân hậu đến mức ngu ngốc như xưa.
Hắn tiếp tục gõ cửa, năn nỉ: “Ta ta sai rồi… Xin nàng… đứa bé tội mà…”
Ta nghẹn , gào lên: “Vậy lúc ta và hai con nhỏ bị đuổi ra khỏi phủ, ngươi nghĩ bọn chúng có tội không?!
“Ngươi ghét ta, khinh ta, ta hiểu. Nhưng ngươi có tư cách gì mà ghét bỏ con ruột của mình?!”
“Chỉ vì điều đó… ta vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ngươi!”
Hắn đứng.
Hai tay giữ tư thế gõ cửa, mà toàn thân cứng đờ, lặng như tượng đá.
Hồi lâu sau, hắn khàn đặc, tuyệt vọng: “Hứa Huệ… nàng mới là người tốt thật sự. Ôn Uyển Du chỉ hưởng phúc, không chịu khổ cùng ta. Là ta đáng đời… đáng đời! Lẽ ra… không nên nghe mẫu thân mà ruồng bỏ nàng.”
Hắn nói rồi quỳ sụp xuống, gào khóc, tự vả vào mặt.
Nhưng… gieo nhân nào, gặt quả nấy.
Tội hắn gây ra, không ai khác phải gánh thay.
Ta không nói gì thêm.
Chỉ lặng lẽ chờ đợi… cho đến khi quan binh đến, trói hắn mang đi…
19.
Thế tử bị , áp giải vào đại lao, đứa trẻ sơ sinh cũng bị mang theo.
Vài sau, thánh chỉ ban xuống – Hầu phủ bị tịch biên.
Toàn bộ nam đinh Hầu phủ bị xử trảm .
quyến bị sung làm quân kỹ.
Kể cả Ôn Uyển Du – kế nhân đã trốn khỏi kinh thành đêm – cũng bị quan binh lôi về, không ai thoát khỏi kiếp nạn.
Riêng đứa trẻ kia vì còn quá nhỏ, được miễn tội, được đưa đến Từ Dưỡng Viện.
Về sau sống ra sao, chỉ có trông vào số mệnh.
hành hình diễn ra ở chợ rau, Hằng nhi dẫn Toàn nhi đến từ sớm.
Hai đứa đứng từ xa, lạy ba lạy, coi như trả hết cái ân nuôi dưỡng suốt mấy năm của Hầu phủ.
Từ đó, Hằng nhi và Toàn nhi thức theo họ của Chu Kiến Sơn – lấy họ Chu.
Chờ Chu Kiến Sơn khải hoàn trở về, sẽ thức ghi tên vào gia phả nhà họ Chu, truyền tiếp hương hỏa.
Từ về sau – trên đời không còn Hầu phủ.
Cũng không còn người mang danh “thế tử phụ bạc” kia nữa.
…
Trần nhi đã mười lăm, tới tuổi nghị thân.
Ta vốn định chọn một cô nương tốt thành cho nó, nhưng nó lắc : “Con nghĩ thông rồi. Con giống phụ thân, ra trận giết địch, làm đại tướng quân. Không cần cưới thê tử quá sớm, tránh liên lụy người ta.”
Nó đã có chí hướng, ta thuận theo.
Hằng nhi thì tiếp tục học tại Tùng Hạc thư viện, học hành rất giỏi, các tử đều khen ngợi, tiền đồ rộng mở.
Toàn nhi thì như cũ, ưu lo, được cả nhà cưng chiều.
Chu không vội tái giá, sợ nàng buồn chán, ta mua cho nàng một tiệm nhỏ thử quản lý.
Không ngờ nàng rất có thiên phú kinh doanh, làm ăn phát đạt.
Sợ nàng thiếu người giúp, ta còn mua thêm một nha hoàn cho nàng.
Nhà lúc đông, náo nhiệt.
Giờ chỉ còn chờ một điều – người ấy bình an trở về.
20.
Vào một xuân ấm áp, Chu Kiến Sơn trở về.
Lần này, đại công, được phong làm Tam Phẩm – Phủ An Tướng Quân.
Nhưng ta không vui nổi – vì bị thương rất nặng.
Lúc về là được người khiêng, mắt gần như mù một .
Ta vừa thấy người, oà khóc.
giơ tay đánh mấy cái mà chẳng nỡ: “ còn quay về à?! Sao không ngoài biên cương luôn cho rồi!”
khàn cười: “Ta sao nỡ được, còn nàng và các con mà… May mà cũng qua rồi.”
…
Vừa ổn định vết thương cho , quà mừng từ khắp các phủ quan đã ùn ùn kéo tới.
Ai cũng nói thắng trận rất đẹp, được Hoàng thượng mắt, tương lai tiền đồ rực rỡ.
Ta thu nhận hết, dặn lão quản gia ghi sổ cẩn thận, sau còn hồi lễ.
Các mệnh phụ kinh thành từng xem thường ta, giờ cũng mời mẫu tử ta đến dự tiệc.
Thậm chí phủ Thuận Vĩnh Bá còn gửi thiệp, gả trưởng cho Trần nhi.
Cuộc sống, có nhiều hy vọng.
Nhưng ta không vì thế mà chủ quan.
sống cẩn trọng từng , không dám sai sót, kẻo hại cả nhà.
…
Nhiều năm sau…
Chu tái giá với một phú hộ thành, sinh được một trai hai gái, gia đình hòa thuận.
Trần nhi nhập ngũ, năm thứ ba được phong Trung Lang Tướng, cưới được ái nhà Thượng Thư.
Hằng nhi học lực xuất sắc, mười ba tuổi thi đỗ Tú Tài, được tiên sinh yêu quý.
Toàn nhi yêu thích thêu thùa, ta tìm thầy giỏi dạy cho nàng.
thê ta dù không có con chung, nhưng đời sống êm đềm, hòa thuận.
Mọi chuyện đều tốt cả.
Cuộc sống… lúc có tương lai…
HẾT —