Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0pmS2Jg

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

9

Chỗ Tống Minh Sơ dẫn tôi đến là nơi tôi chưa từng ghé.

Gần đó có một cái hồ rất đặc biệt, đúng lúc giữa trưa, ánh nắng đổ xuống mặt nước lấp lánh, đẹp rực rỡ.

Mấy cây liễu ven hồ cũng đã lác đác nhú chồi non, gió thổi qua toàn là mùi vị mùa xuân.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận luồng gió ấm áp lướt qua người, toàn thân như được giải thoát.

Chợt nhớ ra Tống Minh Sơ vẫn ở bên cạnh, tôi lén mở mắt nhìn cậu ta, phát hiện cậu ta không ngắm hồ.

Cậu ta đang nhìn tôi.

Tôi bối rối, mắt lảng sang hướng khác giả vờ ngắm cảnh, nhưng hồ nước ban nãy đẹp vậy giờ tôi lại chẳng nhìn nổi, đầu óc toàn là Tống Minh Sơ.

“Đẹp không?”

Tôi nghe cậu ta hỏi.

Đương nhiên là đẹp rồi, tôi quay đầu nhìn cậu ta cười, đáp: “Đẹp! Đẹp lắm!”

Cậu ta nhướng mày, khóe miệng cong lên rất dịu dàng, như vừa lòng lắm: “Tôi cũng thấy đẹp.”

Miệng nói phong cảnh đẹp nhưng mắt lại cứ nhìn tôi.

Bị nhìn đến ngại, tôi đành lảng sang chuyện khác: “Sao tự dưng dẫn tôi tới đây vậy?”

Tống Minh Sơ dựa lưng vào cây liễu bên cạnh, trong mắt toàn là ý cười trêu chọc: “Trước nói rồi mà, có cơ hội sẽ dẫn cậu ra hồ chơi.”

Cái vẻ mặt đó làm tôi nhớ ra!

Hồi trước cậu ta kể từng thấy có cặp đôi chụp ảnh cưới hôn nhau bên hồ, nói trông rất ngọt ngào.

Khi đó tôi lên cơn thần kinh nói mấy câu hổ báo kiểu: “Sau này dẫn tôi theo đi, diễn thử xem có ngọt không.”

Trời ơi, tôi trên mạng ghê vậy luôn hả!

Tống Minh Sơ cúi người xuống nhìn tôi, giọng nhẹ hẫng: “Ngại à?”

Rồi còn hơi nghi hoặc: “Sao ngoài đời khác vậy? Trên mạng không thấy cậu ngại gì luôn mà.”

Khá lắm, sao giống được chứ!

Online tôi bắn thoại ghê gớm, ngoài đời thì nhát như cáy.

Tôi còn đang nghĩ xem giải thích sao cho khỏi quê thì bỗng cảm nhận được một bàn tay ấm áp chạm lên trán.

Tống Minh Sơ cau mày lo lắng: “Ngẩng lên.”

Hình như có cái gì đó ươn ướt lăn trên mặt tôi.

Tôi bỗng có dự cảm nhục nhã — không phải tôi chảy máu mũi rồi đấy chứ?!

Chảy máu mũi trước mặt cậu ta á?!

Trời ơi nhục chết đi được.

Mặt tôi cứng đơ, để mặc cho Tống Minh Sơ vụng về giúp tôi cầm máu.

Đến lúc ổn lại thì hai đứa đều lấm lem máu.

Nhìn cũng hơi ghê.

Ai hẹn hò lần đầu mà chảy máu mũi chứ.

Người ta yêu đương thì thơm môi ôm eo, còn tôi?

Đổ máu trước mặt một cực phẩm đẹp trai.

Xấu hổ chết đi được.

Tôi lén ngước mắt, đụng ngay ánh mắt cậu ta.

Chẳng hiểu sao hai đứa nhìn nhau một hồi rồi… đồng loạt bật cười.

Ban đầu còn nhịn, sau đó cười đến nỗi nước mắt trào ra.

Nhiều năm sau nhớ lại, tôi vẫn không biết rốt cuộc hôm đó vì cái gì mà chúng tôi cười được vui đến vậy.

Nhưng mà, đó là chuyện của sau này rồi.

10

Cười mệt rồi mới phát hiện trước mặt có hai người đứng nhìn không biết từ khi nào.

Tôi hoảng quá, vội trốn sau lưng Tống Minh Sơ.

Cậu con trai cao ráo kia có gương mặt hơi giống Tống Minh Sơ, cũng kiểu lạnh tanh, lười biếng nhìn chúng tôi, khẽ bĩu môi: “Chậc, nhìn chiến trường kìa, kịch tính ghê.”

Trời ơi, càng không có mặt mũi.

Tống Minh Sơ phía sau khẽ siết tay tôi, còn vỗ nhẹ hai cái, giọng không vui: “Cậu rảnh quá ha.”

Hai người y như sắp gây lộn.

Lúc đó cô gái đi cùng lên tiếng: “Tuỳ Tinh, hai cậu gặp là lại đấu à?”

Cái tên này nghe quen quen.

Tôi ló đầu ra nhìn, xong càng ngại hơn.

Là chị Lạc Lạc – sư tỷ tôi quen thân.

Thế thì… người kia là bạn trai chị ấy?

Hình như đúng, bạn cùng phòng tôi từng nói anh ta với Tống Minh Sơ cùng đội bóng rổ, còn là nam thần khoa chúng tôi.

Nhìn kĩ thì quả thật rất đẹp trai, so với Tống Minh Sơ thì đường nét mềm hơn, trông trẻ trung hơn.

Chị Lạc Lạc nhận ra tôi cũng hơi bất ngờ, mắt nhìn qua lại giữa tôi và Tống Minh Sơ: “Tiểu Giang? Hai đứa… là…?”

Hai đứa… quan hệ gì hả?

Tôi quay sang Tống Minh Sơ cầu cứu, cậu ta lại giả vờ không nhìn, ánh mắt dán chặt tôi, như cũng muốn nghe tôi trả lời.

Tôi lắp bắp không biết mở lời sao.

Trong không khí xấu hổ, bạn trai chị Lạc Lạc cười hì hì nói: “Chị, bọn họ là anh em đó.”

Chữ anh em cậu ta còn nhấn mạnh nữa chứ.

Tôi nghi ngờ cậu ta biết chuyện.

Nói xong còn bá vai chị Lạc Lạc, quay sang Tống Minh Sơ cười kiểu “tao có bồ mày không có.”

Quả nhiên, mặt Tống Minh Sơ sầm xuống một nửa: “Lâm Tuỳ Tinh, mày ngứa đòn rồi đúng không.”

Trời ơi quan hệ gì lằng nhằng quá vậy.

Tôi mờ mịt, chị Lạc Lạc thở dài giải thích: “Tuỳ Tinh là em họ Minh Sơ, hai đứa nó từ nhỏ đã như chó với mèo.”

À à, nhớ rồi.

Hồi còn chat online Tống Minh Sơ từng kể cậu ta có thằng em họ khoái khoe khoang bạn gái.

Thì ra là bạn trai chị Lạc Lạc.

Thế giới nhỏ ghê.

Lâm Tuỳ Tinh cũng ngẩn ra: “Ơ, cô là sư muội của Lạc Lạc?”

Tôi và chị Lạc Lạc cùng gật đầu.

Lâm Tuỳ Tinh nghiêm túc gọi: “Chào sư muội.”

Nhưng xong lại híp mắt tò mò: “Trong sư môn còn có truyền thống nhận lầm người là lừa đảo hả?”

A!

Cậu ta biết thật kìa.

Khoan, cái gì gọi là truyền thống?

Không phải chỉ có mình tôi từng coi Tống Minh Sơ là kẻ lừa đảo hả?!

Còn ai nữa?!

Tôi nhìn sang chị Lạc Lạc, phát hiện chị ấy – người bình thường trấn tĩnh điềm đạm – mặt đỏ bừng.

“Bọn chị, bọn chị đi trước đây! Hai đứa… cứ tự nhiên!”

Chị ấy sợ tôi hỏi, lôi Lâm Tuỳ Tinh đi nhanh như gió.

Lúc đi tôi còn nghe cậu ta thì thầm: “Chị, cậu họ Tống còn nói là em giả gái trên mạng lừa cậu ta! Em có chị rồi mà!”

“Biết rồi, im đi!”

Họ đi xa rồi, tôi quay sang nhìn Tống Minh Sơ, thấy cậu ta chẳng biết từ khi nào đã ngồi xuống ghế bên, mặt mũi tối sầm.

Tôi cũng rón rén lại ngồi cạnh, hai đứa im thin thít, chẳng nói nổi câu nào.

11

Ngượng chết được.

Tôi cố vắt óc tìm chuyện hỏi: “Cậu với chị Lạc Lạc thân ghê ha?”

Mặt Tống Minh Sơ dịu đi chút, nhưng không thèm nhìn tôi, còn lẩm bẩm kiểu hờn dỗi, khóe môi bình thường hay cong lên giờ cụp xuống: “Bạn cùng lớp cấp 3.”

Ơ?

Tôi vốn biết cậu ta lớn hơn tôi nhưng khác khoa nên quên mất năm học, giờ mới để ý hình như tôi phải gọi anh.

Tôi dè dặt hỏi: “Vậy tôi gọi cậu là… học trưởng hả?”

Cậu ta giật mình, nhìn tôi như không tin nổi: “Cậu coi tôi là học trưởng?”

Ờ thì… đúng là lớn hơn một khóa mà.

Nhưng vẻ mặt cậu ta làm tôi tự nhiên chột dạ.

Tống Minh Sơ nhìn tôi chằm chằm, mày hơi nhíu lại: “Cậu vẫn chưa hiểu à? Tôi không muốn làm học trưởng của cậu.”

Cậu ta ngừng một nhịp, rồi chậm rãi nói: “Tôi muốn làm bạn trai em.”

!!!

Câu tỏ tình quá thẳng, hơn cả hồi online.

Nhưng tôi nghe xong lại không thấy vui mà chỉ thấy sợ.

Tôi sợ bị lừa, sợ bị tổn thương, sợ bị ghét bỏ.

Cậu ta vẫn nhìn tôi, đuôi mắt hơi đỏ.

Như bạn cùng phòng nói – ánh mắt kiểu nhìn bồn cầu cũng sâu tình – giờ dán lên người tôi khiến tôi không thể nói lời từ chối.

Tôi né ánh mắt đó, không dám nhìn lại.

Tống Minh Sơ chờ rất lâu, thấy tôi không đáp thì quay mặt đi, giọng khàn khàn: “Tại sao?”

Tôi cũng không rõ.

Chỉ biết muốn chạy trốn.

“Vì tôi xấu.”

Tôi thốt ra làm cậu ta sững lại.

Tôi run tay vén mái tóc che trán lên, lộ ra vết sẹo xấu xí.

Cố gắng nhếch môi cười như mếu: “Thấy chưa. Tôi nói rồi. Gặp thật thì tan luôn.”

Giữa trán tôi là một vết sẹo ngoằn ngoèo, lồi lõm, như vết trăng méo mó.

Tôi chưa từng nghĩ có ngày phải phơi bày thứ mình căm ghét nhất chỉ để trốn tránh hiện thực.

Tay tôi run rẩy.

Tống Minh Sơ nhìn chằm chằm, ánh mắt như có sóng ngầm cuộn lên, rất đau lòng.

Tôi tưởng cậu ta im lặng không đáp thì cậu ta lại nở nụ cười dịu dàng đến khó tin.

Trên gương mặt luôn kiêu căng của cậu ta, nụ cười này khiến người ta nghẹn lời.

Cậu ta giơ tay chạm nhẹ lên sẹo của tôi, lạnh buốt khiến tôi giật mình, nhưng cậu ta chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, cười nói: “Tôi tưởng gì chứ. Hóa ra em đội cả mặt trăng trên trán à.”

Hả?

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta.

Tim như bị ai bóp một cái, băng giá trong lòng dần tan chảy.

“Sau này tôi gọi em là Tiểu Nguyệt được không?”

Cậu ta cười khẽ, mắt lấp lánh chỉ còn hình bóng tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương