Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Tống Minh Sơ đưa tôi đến tận cửa ký túc xá rồi mới đi.
Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy thật lâu, cứ cảm thấy như đang mơ.
Người đã cùng tôi yêu đương online suốt hai tháng lại chính là Tống Minh Sơ.
Bị tôi trêu ghẹo vậy mà không giận dữ, ngược lại còn có vẻ vui?
Hay là tôi tưởng bở?
Sao tôi cứ cảm thấy cậu ấy hôm nay cười suốt, hoàn toàn khác với bộ mặt lạnh như tượng hồi ở lớp.
Đợi đến khi cậu ấy đi xa hẳn, tôi mới vừa đi lên vừa nghĩ ngợi lan man về chuyện của chúng tôi.
Vừa mở cửa phòng ký túc, suýt chút nữa bị cảnh tượng bên trong dọa hết hồn.
Bạn cùng phòng tôi ngồi ngay giữa phòng, bày ghế như cổng thành chặn lối.
Thấy tôi về, cô nàng lộ vẻ mặt “cuối cùng cũng hóng được quả dưa này”, hô to: “Ê! Khai thật đi! Giấu tao là con chó độc thân rồi tự đi hẹn hò riêng với Tống Minh Sơ hả?!”
Cái gì với cái gì vậy trời, nói chuyện mắc cười quá.
Tôi ôm đầu đầu hàng, dưới sức ép của cô ấy, cuối cùng đành kể hết chuyện tôi và Tống Minh Sơ từng yêu đương online.
Bạn cùng phòng nghe xong há hốc mồm: “Cái gì?! Người trên mạng cậu ta mắng là ‘anh em’ chính là mày hả?!”
Tôi xấu hổ gật đầu, chỉ muốn tìm lỗ chui xuống.
Cô ấy thì cười như điên: “Tao chỉ đoán mày lắm trò, không ngờ mày đỉnh vậy luôn! Mày chơi với Tống Minh Sơ cái kiểu quốc tế như vậy, bảo sao cậu ta phát điên trên mạng.”
Aaaaa, tôi đâu cố ý, chẳng qua xem IP và ảnh mạng nên tưởng cậu ta lừa thôi.
Bạn cùng phòng nhún vai giải thích: “Cậu ta đi thực tập ngoài tỉnh đấy, gần đây có lớp mới về thôi, IP khác tỉnh là chuyện bình thường.”
Trời đất ơi, ra vậy hả.
Nhưng sao bà biết rõ thế?
Cô nàng vênh mặt tự hào: “Bạn trai tao khóa trên cùng đội bóng rổ với cậu ta, tao nắm dưa hạng nhất.”
Phục sát đất luôn.
Còn đang định hỏi thêm chi tiết thì điện thoại tôi vang lên.
Bạn cùng phòng lập tức mắt sáng rỡ, ánh nhìn như muốn xuyên thủng màn hình.
Tôi bị ép mở WeChat ngay trước mặt cô ấy.
Là tin nhắn thoại của Tống Minh Sơ.
Bấm phát thì giọng trầm ấm đầy từ tính của cậu ta vang lên: “Ngày mai trưa tôi đợi dưới ký túc, dẫn cậu đi một chỗ.”
Câu nói vừa dứt, ký túc lập tức nổ tung.
Bạn cùng phòng hét như khỉ rừng.
Tôi thì mặt đỏ bừng, nóng đến mức không dám soi gương.
Bạn cùng phòng còn hò hét cổ vũ.
Tôi thì không biết phải trả lời sao.
Đi hay không đi đây?
Quan hệ của chúng tôi giờ thật kỳ lạ.
Lúc còn online thì cái gì cũng dám nói, chơi đùa không kiêng nể.
Giờ gặp ngoài đời thì… cậu ta lại thật sự quá đẹp trai, khiến tôi tự ti, muốn rút lui.
Bạn cùng phòng nhìn tôi mãi không gõ trả lời, trừng mắt hỏi: “Mày không định đi thật hả?!”
Khá ghê, đọc được lòng tôi à?
Tôi úp mặt vào gối, tay vô thức xoa vết sẹo trên trán vốn bị mái che đi, giọng khẽ khàng: “Tao thấy tao chẳng đẹp gì cả.”
So với Tống Minh Sơ thì cậu ta quá hoàn hảo.
Cả ngày nay tôi chẳng dám nhìn thẳng cậu ta, toàn cúi đầu.
Người như vậy khiến tôi thấy bản thân chẳng xứng.
Bạn cùng phòng cốc nhẹ đầu tôi, nghiêm mặt: “Ai dám nói mày xấu, tao đập nó!”
Câu đó làm tôi bật cười.
Hồi chat online, tôi cũng kể với Tống Minh Sơ chuyện mình không đẹp, trên trán còn có vết sẹo xấu xí.
Hồi đó cậu ta trả lời sao nhỉ.
“Chỉ là lớp da thôi, tôi không quan tâm.”
Vậy mà tôi mới nghĩ “hay là thử yêu xem sao”.
Dù gì cũng chỉ là mạng, ai ngờ lại thành thật.
Cả ngày nay tôi cúi gằm với mái che kín, cậu ta chưa thấy vết sẹo.
Lỡ mai thấy rồi, liệu cậu ta có sợ như những người khác không?
Có lẽ thấy tôi lặng thinh, bạn cùng phòng vội đổi chủ đề: “Ê xem cái này.”
Cô ấy thần bí giơ điện thoại ra, mở diễn đàn trường.
Khoảnh khắc tôi và Tống Minh Sơ ở lớp đã bị chụp lại và tung lên.
Tôi hít mạnh một hơi, run rẩy mở tấm hình.
May quá, may mà tôi cúi đầu suốt, ảnh lại mờ nhoẹt, không nhận ra tôi.
Bạn cùng phòng chỉ vào màn hình: “Thấy không? Tống Minh Sơ cười ngu như vậy đấy. Hoàn toàn khác cái mặt lạnh như tiền lúc vào lớp.”
Nghe thế tôi mới nhìn kỹ Tống Minh Sơ trong ảnh.
Dù mờ vẫn thấy rõ nét đẹp trai của cậu ta.
Và cậu ấy thật sự đang cười.
Không phải kiểu mỉm nhẹ, mà cười lộ rõ niềm vui, mắt cong cong, còn lộ hai cái răng khểnh nhỏ.
Tôi đưa tay lên ngực, tim đập như trống.
Liếc bình luận mà choáng.
“Á á á á á!”
“Trời ơi! Đại sói xám với thỏ trắng nhỏ!”
“Xem cái mặt cười rẻ tiền kìa, ai đi học sớm mà cười thế!”
“Vote 99 điểm trên toàn server!”
…
Tôi thở phào.
Bạn cùng phòng cười hiền như mẹ: “Thấy chưa? Không ai nói xấu mày nữa, toàn chúc phúc thôi.”
“Đi đi. Tụi tao ủng hộ mày.”
“Có tao trông đây, xem ai dám chê mày.”
Tôi bỗng dưng mắt ươn ướt, xúc động muốn khóc, nhìn cô ấy cười mà còn định nói gì.
Ai ngờ bạn cùng phòng đảo mắt, ghé lại gần cười gian:
“Ngày mai mày phải biểu hiện tốt, đừng làm tao nhịn cơm chó. Tao ship cặp này quá trời luôn á.”
Nước mắt mới ra được nửa lại bị tôi nuốt ngược.
Tôi thở dài nói “biết rồi” rồi vội đi tắm chuẩn bị ngủ.
8
Nằm xuống rồi mà tôi cứ lăn qua lăn lại nghĩ đến chuyện ngày mai.
Chết tiệt, quên trả lời tin nhắn rồi.
Tôi với bạn cùng phòng bàn là sẽ đi, nhưng chưa nói cho nhân vật chính biết!
Tôi vội ngồi bật dậy, gõ xóa gõ xóa mãi không biết nói sao.
Đúng lúc ấy, Tống Minh Sơ nhắn tiếp: “Muốn nói gì?”
Tôi giật bắn người.
Cậu ta canh WeChat luôn hả? Sao biết tôi đang gõ.
“Quên trả lời cậu, tôi đang nghĩ nên nói thế nào.”
Thôi thành thật cho rồi.
Tin nhắn bên kia gần như lập tức đến: “Nói gì cũng được. Tôi sẽ luôn chờ.”
A… sao cậu ta giỏi vậy chứ.
Hồi trên mạng cậu ta cũng dẻo mỏ thế này.
Khi đó tôi cũng chẳng vừa, tán nhảm không biết ngại.
Giờ gặp ngoài đời thì cứng hết họng.
Tôi cắn răng, rốt cuộc vẫn theo lòng mình: “Mai mấy giờ?”
Tống Minh Sơ liền nhắn: “Cậu ngủ dậy thì nói, tôi đợi.”
Ngủ dậy?
Ngủ sao nổi chứ!
Ai ngờ đời trớ trêu, tôi ngủ cái rụp, còn ngủ say như chết.
Sáng bị bạn cùng phòng lắc dậy: “Mày bị điên à! Người ta chờ dưới lầu lâu rồi đấy!”
Tôi bừng tỉnh, vội vàng gõ tin: “Tôi dậy rồi.”
Cậu ta gần như trả lời liền: “Tôi vẫn trên đường. Cậu đừng gấp, cẩn thận hạ đường huyết. Từ từ thôi, xuống thì nhắn.”
Ơ này…
Rõ ràng tôi và bạn cùng phòng đứng ban công thấy cậu ta dưới lầu mà.
Chắc cậu ta biết tôi hay tụt đường huyết nên không dám giục.
Bạn cùng phòng liếc qua lại giữa tôi và điện thoại: “Cưới luôn đi, cẩn thận hạ đường huyết kìa ~”
Đồ nhiều chuyện!
Nói thì bảo đừng gấp nhưng ai biết cậu ta đứng đó đợi bao lâu.
Tôi vội vã chuẩn bị xong, nhắn “tôi xong rồi.”
Thấy Tống Minh Sơ đứng xa xa mấy mét mới giả vờ bước chậm lại, ra vẻ mới tới.
Tôi bật cười rồi nhanh chân xuống.
Cậu ta hôm nay mặc rất gọn gàng, nhìn dịu hơn hẳn hôm qua.
Vẻ ngoài vốn sắc sảo lạnh lùng, dáng cao gầy trắng trẻo, lúc nheo mắt nhìn người thì toát lên vẻ khó gần, như một con mèo lớn kiêu ngạo.
Nhưng đi lại thì cứ lười biếng, y như đại miêu lười nắng.
Tôi hỏi: “Không chờ lâu chứ?”
Cậu ta cười khẽ: “Vừa đến thôi.”
Giả vờ ghê.
Cười lên thì ánh sáng tan băng, vừa đẹp vừa ấm áp.
Tôi không vạch trần mà chỉ hỏi: “Đi đâu vậy?”
Cậu ta nheo mắt cười mờ ám: “Đi với tôi. Đừng lạc đấy.”
Ơ, làm như tôi dễ lạc lắm ấy.
Cậu ta định nắm tay nhưng dừng khựng lại hỏi: “Được không?”
Tôi hiểu rồi.
Người này nhìn ngoài thì khí thế lạnh lùng, nhưng thực ra rất cẩn thận.
Hôm qua cậu ta nắm tay tôi chắc vì kích động khi nhận ra tôi, giờ tỉnh táo rồi thì lại hỏi trước.
Tôi gật đầu.
Cậu ta nắm tay tôi, tay hơi nóng, mặt bình thản nhưng lúc quay người đi tôi thấy khóe môi hơi cong lên.