Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Anh lững thững bước tới công viên thuở học trò thường lui tới, bắt gặp một đôi nam nữ đang cãi nhau.
gái đỏ : “Anh khác thì thẳng với em.”
Chàng trai thề thốt: “Anh mình em.”
Cảnh tượng ấy khiến anh nhớ lại năm xưa, khi Lâm Vũ Yên tỏ tình bị từ chối, từng mỉm cười : “Em biết anh sẽ từ chối, em tin vào tình cảm của chúng .”
Thế anh, lại phụ lòng tin ấy.
Đèn neon rực rỡ xung quanh, Tu Viễn còn lại màu xám tro.
Anh đột ngột rút điện thoại ra, đặt vé chuyến gần Thành.
Hai mươi mấy năm tình nghĩa, anh không tin thể dứt bỏ triệt để, anh định sẽ giành lại trước lễ cưới!
Chương 6
Ở một nơi khác, sân Thành.
Tôi bước ra khỏi khoang máy , khí hậu ấm áp lập tức xua tan cái rét mang theo từ Thị.
nhìn quanh, không thấy bóng dáng mẹ đâu, đang định điện thoại ra gọi thì một giọng nam trầm thấp, đầy từ tính bỗng vang : “ ?”
Tôi quay đầu lại, thấy một đàn ông dáng cao ráo đứng không xa, áo khoác xám càng tôn khí chất trầm ổn quý phái của anh.
Cố , tôi sắp kết hôn.
“Cố… Cố ?” Tôi theo phản xạ siết chặt tay cầm vali, chút căng thẳng.
“Bác trai bác gái việc đột xuất, bảo tôi đón em.” Anh tự nhận vali của tôi, còn nắm tay tôi.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền qua da, xua tan hơi lạnh cuối cùng.
Tôi không rút tay lại, để mặc anh nắm tay dẫn ra bãi đỗ xe.
xe xong, Cố cho tôi một chiếc hộp: “Đói rồi đúng không? Ăn chút gì lót dạ đi.”
Tôi mở ra xem, không ngờ bánh mận tôi ở Thị.
“ Thành sao lại món này?” Tôi ngạc hỏi.
“Nghe bác gái mỗi lần em Thành đều mang theo cái này, sợ em thèm nên bảo đầu bếp Thị học cách làm.” Cố mỉm cười giải .
Tôi thấy ấm lòng, không ngờ anh lại chu đáo vậy.
Suốt chặng đường, tôi không nhịn được lén nhìn anh.
Thật ra hồi nhỏ tôi từng gặp anh ở một bữa tiệc tại Thị, khi đó anh thừa kế nhà họ Cố, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, vẫn kiên nhẫn nghe tôi líu lo suốt một buổi chiều.
Tôi tưởng anh đã quên từ lâu, không ngờ Cố lại mở miệng trước: “Trước mặt tôi không cần giữ ý, tôi nhớ hồi nhỏ em rất hoạt bát.”
Tôi suýt bị nghẹn vì bánh mận, Cố lập tức dừng xe, nước, vỗ lưng, mọi động tác liền mạch.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi ngạc hỏi: “Anh vẫn nhớ chuyện hồi nhỏ sao?”
“Tất nhớ.” Anh tay vén tóc tôi ra sau tai, giọng dịu dàng, “Tôi sẽ không cưới một mình không ấn tượng. Đồng ý kết thân, vì đó em.”
Tôi ngẩn nhìn anh, tim không tự chủ đập thình thịch.
Thì ra… Cố tôi?
“Tôi không ép em, không muốn em cảm thấy đây một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.” Anh không hề ép buộc, giọng vẫn dịu dàng như cũ, “Hy vọng em thể từ từ coi tôi bạn đời thể đi cùng cả đời.”
Đầu óc tôi chút choáng váng, tay lại chủ động nắm tay anh, mỉm cười : “Từ lúc đồng ý gả vào nhà họ Cố, em đã nghĩ như vậy rồi.”
Chương 7
Tu Viễn đặt vé máy xong, về nhà giấy tờ chuẩn bị sân .
Lâm Vũ Yên từ bệnh viện chạy , chặn ngay trước cửa, gào : “Thẩm đã bỏ anh rồi, sao anh còn muốn tìm ? Rõ ràng anh em, không cần anh, chúng với nhau tốt !”
“?” Tu Viễn hất tay ra, ánh tràn đầy chán ghét, “Từ đầu cuối anh !”
“ thương hại em vì em theo đuổi anh nhiều năm.”
“Thương hại?” Lâm Vũ Yên sụp đổ gào khóc, “Anh hôn em, ngày kỷ niệm bỏ để em đi viện, vì em đẩy , bây giờ lại thương hại em?”
Từng câu từng chữ khiến Tu Viễn càng thêm hối hận.