Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi là thiên kim thật vừa được đón nhà.

Thiên kim giả dẫn nhà xông vào tôi, vu khống tôi ăn cắp vòng kim cương của cô ta.

Tôi tủi thân nức nở: “Chị ơi, đừng mở ra được không?”

Cô ta kệ lời van xin của tôi, thẳng tay mở tung hộp.

Kết quả, thứ bên trong là…

Bức ảnh chụp chung bố đón tôi nhà.

dây buộc rẻ tiền mẹ tiện tay tặng tôi.

Bản thảo vẽ dở bị anh trai vứt đi.

Đôi tất màu đen mà thiên kim giả đã qua.

Bố mẹ tôi bắt đầu lau nước mắt.

Anh trai tội lỗi tự tát vào mình.

Thiên kim giả thì đỏ tai hồng.

Chỉ có tôi là đang lén mỉm cười.

1

Tôi đang cẩn thận sắp xếp đồ đạc của mình thì thiên kim giả, Tần Nguyệt, hùng hổ xông vào tôi.

Phía sau còn có bố mẹ và anh trai tôi.

“Em gái.”

Cô ta ôm ngực, gương tinh xảo tỏ vẻ tức giận.

“Em trang sức thì có chị, sao em lại có ăn cắp vòng của chị chứ? Đó là món quà sinh nhật mẹ đã tự tay thiết kế cho chị mà!”

Bố mẹ tôi tỏ vẻ không vui, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Anh trai Tần Chiêu Thần sa sầm , giọng điệu không mấy thiện :

“Lấy ra , không thì đừng trách chúng tôi ra tay.”

Tôi siết chặt vạt áo, đầu ngón tay run rẩy, giả vờ hoảng hốt:

“Em không có lấy đồ của chị, thật sự không có mà!”

“Đừng có chối nữa! nãy vào cửa chị thấy em lén lút giấu gì đó .”

Tần Nguyệt nở một nụ cười giả tạo: “Em gái, chỉ cần em trả lại vòng , chị không trách em đâu. Em trang sức gì, chị đều cho em hết.”

cô ta không chút khách khí lật tung chăn của tôi lên, giật lấy hộp mà tôi đang giấu.

thứ bên trong đổ tràn ra ngoài…

Bức ảnh chụp chung bố đón tôi nhà.

dây buộc rẻ tiền mẹ tiện tay tặng tôi.

Bản thảo vẽ dở bị anh trai vứt đi.

Đôi tất màu đen mà ả thiên kim giả đã qua.

Một cuốn nhật ký rơi xuống đất.

Anh trai nhanh tay nhặt lên, lật nhanh vài trang ngước lên nhìn tôi vẻ không tin nổi.

2 tháng 7, hôm nay là lần đầu tiên mình gặp bố mẹ, cuối cùng mình cũng có nhà . Dù cho bị bố mẹ nuôi đánh đập mười mấy năm, giây phút này mọi đau đớn đều không còn là gì . liệu họ có thích mình mãi không?”

15 tháng 7, lần đầu tiên mẹ dẫn mình đi trung tâm thương mại, còn mua cho mình một dây buộc . Mình chưa bao được dùng dây buộc đẹp như vậy. Ở nhà bố mẹ nuôi, em trai đã ấn đầu mình vào thùng nước bẩn, cướp đi dây thun duy nhất của mình. bây , mình đã có dây buộc mẹ tặng.”

23 tháng 7, hôm nay mình lén nhìn anh trai vẽ tranh ngoài cửa vẽ, anh trai giỏi thật. Mình còn chưa bao được cầm cọ vẽ, trước chỉ có dùng cành cây vẽ trên nền đất. Anh trai vẽ đẹp như vậy, vứt đi thì tiếc quá, mình phải cất đi làm kỷ niệm.”

5 tháng 8, chị gái giống như một nàng tiên biết phát sáng vậy, mùi hương trên người chị ấy thật thơm. Không giống mình, bẩn thỉu như vậy, chị ấy không ghét mình chứ. mình thích chị gái nhất.”

Giọng anh trai một nhỏ dần, mấy chữ cuối cùng gần như bị nén lại trong họng.

Anh đột nhiên tát mạnh vào mình một , phát ra tiếng nức nở kìm nén.

Trong chỉ còn lại tiếng thở nặng nề.

Mẹ tôi đã khóc không thành tiếng từ lâu.

Bố tháo kính xuống, dùng sức lau vành mắt đã đỏ hoe.

Tần Nguyệt thì nhìn chằm chằm vào đôi tất , đỏ bừng.

Tôi vội cúi đầu xuống, sợ họ phát hiện ra khóe miệng đang không ngừng nhếch lên của mình.

2

Vừa tỉnh dậy, tôi đã xuyên không vào một cuốn truyện ngược tâm cẩu huyết thiên kim thật giả, trở thành cô thiên kim thật xui xẻo bị ngược đến sống dở chết dở.

Trong nguyên tác, tôi luôn hèn mọn lấy lòng người nhà, nhẫn nhịn mọi mọi nơi.

Còn thiên kim giả thì dựa vào sự cưng chiều của gia đình, biến tôi thành một tấm gương phản diện vừa ngu ngốc vừa nhút nhát, làm nền cho hình tượng bạch liên hoa của cô ta.

Cuối cùng, đối tượng liên hôn của tôi đã chọn cô ta.

Tôi cũng bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà, chết trong uất hận ở nước ngoài.

Tôi của hiện tại, sau khi xuyên không làm sao có chấp nhận một kết cục bi thảm như vậy.

Thế là từ được đón nhà, tôi đã chuẩn bị một cuốn nhật ký.

món đồ nhỏ nhặt họ tiện tay cho tôi, mỗi một món đều được tôi cho một ý nghĩa đặc biệt.

Ả thiên kim giả lén nhét vòng kim cương vào tôi, định bụng vu khống tôi.

Tôi liền giấu vòng vào ổ của chú chó cưng.

này, tôi ngại ngùng lên tiếng:

“Bố mẹ đối xử con tốt quá. Trước ở nhà bố mẹ nuôi, nào con cũng không được ăn no ấm, có thịt đều phải nhường cho em trai ăn.”

“Bây lần đầu tiên con được hưởng đãi ngộ tốt như vậy nên con chỉ cất giữ kỷ niệm quý giá này thật cẩn thận. Con thật sự không gây phiền phức cho mọi người, con xin lỗi…”

Tôi tỏ ra vẻ bất an lại không nỡ, lén quan sát phản ứng của họ.

Vừa nghe tôi vậy, họ chỉ hận không nửa đêm thức dậy tát cho mình vài .

Bố tôi chắc là nhớ ra từ tôi nhà vẫn chưa cho tôi tiền tiêu vặt.

Ông luống cuống sờ vào túi trong áo vest, rút ra một thẻ đen: “ là năm triệu tệ tiền tiêu vặt, con cứ cầm lấy mà tiêu, không đủ thì bố!”

Mẹ tôi nghẹn ngào: “Con bé ngốc này, dây buộc này chỉ là hàng khuyến mãi ở trung tâm thương mại thôi, mai mẹ mời nhà thiết kế đến, chúng ta đặt làm riêng bằng đá quý!”

Tôi nhặt dây buộc lên, nghiêm túc :

là món quà đầu tiên mẹ tặng con, con giữ nó mãi mãi!”

Mẹ tôi nghe vậy, lại càng khóc dữ hơn:

“Được, nghe lời con gái cưng, mẹ còn tặng con rất nhiều rất nhiều món quà nữa!”

Anh trai rút điện thoại ra, lướt màn hình lia lịa:

“Thích vẽ à? Anh cải tạo tầng áp mái thành vẽ tranh cho em, em xem vị giáo sư người Pháp này, bây anh liên lạc ông ấy ngay!”

Tôi động lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại:

ơn anh trai, mỗi lần xem anh vẽ em đều thấy anh rất lợi hại, em được gần gũi anh hơn!”

Chỉ có Tần Nguyệt là đứng chết trân tại chỗ.

Thậm chí không để ý đến ánh mắt có phần bất mãn của bố mẹ dành cho cô ta.

Tay cô ta run rẩy chỉ vào đôi tất , vành tai đỏ ửng:

“Em, sao em lại… sưu tầm này… của chị.”

Ồ, đơn giản là thấy cô một lần vứt đi thì phí quá thôi.

tôi biết diễn thì phải diễn cho trót.

Tôi nén đau tự véo mình một , rụt rè : “Em chỉ thấy thứ này có mùi hương của chị, giống như chị đang ở bên cạnh em vậy.”

“Chị giận sao? Xin lỗi, em có trả lại cho chị.”

Tôi nhặt đôi tất lên đưa cho cô ta.

Cô ta hoảng hốt đẩy ra, không may trượt , suýt nữa thì ngã vào lòng tôi.

“Ai cần em trả lại! Em, em…”

“Chị không biết là em lại thích chị đến vậy, xin lỗi em…”

Thiên kim giả vốn luôn thanh lịch, lại giống như một con mèo bị xù lông, chạy biến ra khỏi tôi.

Tôi cúi đầu cắn môi, cố gắng kìm nén nụ cười sắp bung ra.

Thế mà đã bị tôi dọa chạy ư?

Tôi còn chưa ra tay hết sức mà!

TruyenDeCu[.net]

Tùy chỉnh
Danh sách chương