Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Sáng sớm hôm sau, cả nhà hiếm khi tụ tập đông đủ bên .
Dì Trần, người giúp việc, bưng ra một bát trắng cho tôi.
“Cô Chiêu Ninh mới từ quê lên, sợ cô không quen nên tôi đặc biệt nấu trắng cho cô, để dưỡng dạ dày.”
Lại là cái trò vụng về .
Trong tác, mấy mánh khóe nhỏ nhặt khiến thiên kim thật chịu không ít tủi hờn.
Cổ tay tôi run lên, “choang” một tiếng, cả bát rơi xuống đất.
Ngay lập tức, tôi hoảng hốt ngồi xổm xuống, giọng nói xen lẫn tiếng khóc:
“Cháu… cháu xin lỗi dì, cháu không cố đâu ạ…”
Mẹ tôi nhanh chóng bước tới, ngón tay vừa chạm vào vành bát, sắc mặt liền thay đổi: “ nguội ngắt?”
“Dì Trần, Chiêu Ninh bây giờ là đại tiểu thư nhà họ Tần, dì lại nguội để qua loa với con bé sao?”
Bố tôi đặt đũa xuống: “Dì Trần, thu dọn đồ đạc rồi hôm nay .”
Dì Trần hoảng hồn, vội vàng giải thích:
“Bát là chuẩn bị theo khẩu vị trước đây của tiểu thư…”
Nói rồi, bà ta lén liếc về phía Tần Giao Nguyệt, ánh mắt cầu cứu.
Trong lòng bà ta, Tần Giao Nguyệt là người có thể xoay chuyển tình thế trong nhà họ Tần.
Bà ta giở thủ đoạn , chẳng qua chỉ để lòng Tần Giao Nguyệt.
Tôi vốn nghĩ Tần Giao Nguyệt sẽ dùng lời lẽ khéo léo để dàn xếp, không ngờ cô lại trừng mắt giận dữ với dì Trần rồi đẩy đĩa thức của mình đến trước mặt tôi:
“Khóc lóc sướt mướt ra cái thể thống gì? Sáng nay chị không có khẩu vị, cho em đấy.”
Tôi nhìn bữa sáng thịnh soạn gần như chưa động đến của cô , lập tức lao tới ôm cánh tay cô : “ ơn chị! Chị là tuyệt nhất!”
“Em… em nói thì nói, ôm ôm ấp ấp làm gì!”
Tần Giao Nguyệt vớ túi xách, nói một câu “Con đến trường trước đây” rồi chạy biến ra ngoài.
trai lặng lẽ đẩy phần trứng rán của mình sang trước mặt tôi, lẩm bẩm:
“ nhiều vào, gầy quá rồi đấy…”
Tôi sạch sành sanh.
Quả nhiên, bữa sáng của chị vẫn là ngon nhất.
4
Bố xếp tôi và Tần Giao Nguyệt học cùng một .
Tôi đeo cặp sách bước vào cửa .
“Ối, đồ nhà quê đến rồi kìa!”
Mấy cô cất tiếng chói tai.
Tôi vờ không nghe thấy, đưa tay vào ngăn , quả nhiên sờ thấy một vật lông lá.
Là một con nhện bông dính máu .
Tôi liếc ra ngoài cửa sổ.
Tần Giao Nguyệt vừa hay bước vào .
“Á!”
Tôi hét lên rồi nhảy dựng ra, mặt hoảng hốt cầm con nhện bông lên, ném không trật một ly vào mặt cô cầm .
Nhân tiện, tôi ném con rắn nhỏ và sâu róm giấu trong cặp ra ngoài.
dọa người ta thì dùng đồ chơi là quá tầm thường rồi.
Tiếng nhạo biến thành tiếng la hét kinh hoàng.
“Tần Chiêu Ninh! điên rồi à!”
Cô nhuộm tóc highlight hồng nhảy đang dựng lên kia chính là một nữ phụ độc ác khác trong tác, Chu .
“Đồ nhà quê nghèo kiết xác, dám ném đồ vào bọn tao à?”
Cô ta liếc nhìn Tần Giao Nguyệt, đắc chờ cô đến chống lưng.
Tần Giao Nguyệt hoàn toàn không thèm để , ánh mắt khinh bỉ lướt qua Chu :
“Nhàm chán đến cực điểm. Dùng thủ đoạn trẻ con như vậy để bắt nạt người khác, tôi không phải không có não như cậu đâu.”
Cô nhanh chân xuyên qua đám đông, ngồi xuống hỏi tôi:
“Sao thế? Có bị thương không?”
Tôi nhân cơ hội ngã vào lòng cô , mũi cọ vào mái tóc mềm mại:
“Chị ơi, họ bỏ nhện với rắn vào ngăn để dọa em…”
Sắc mặt Chu tức thì đỏ bừng: “Tần Giao Nguyệt! Không phải chính nói nó chỉ là con bé nhà quê không ai dạy dỗ sao? Bây giờ lại vờ chị em tình thâm à!”
“Tôi làm gì chưa đến lượt cậu chỉ trỏ.”
Tần Giao Nguyệt nhặt sách giáo khoa của tôi bị rơi vãi trên đất, lúc nhét lại vào lòng tôi nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Lần sau đừng có yếu đuối như vậy. Em là em của Tần Giao Nguyệt chị đấy.”
5
Sau khi bị Tần Giao Nguyệt cảnh cáo, Chu và đám bạn không dám công khai gây sự với tôi nữa.
Các bạn học trong bắt tỏ ra thân thiện với tôi.
Vì không ai cố gây khó dễ, tôi dồn toàn bộ tâm trí vào việc học.
chủ vốn thông minh và chăm chỉ, chỉ là vì bị đè nén lâu ngày nên mới tuyệt vọng và tự ti.
Kỳ thi tháng công bố kết quả, tôi đứng nhất toàn khối.
Người thứ hai là Tạ Vọng, người đàn ông gây ra tổn thương sâu sắc nhất cho “tôi” trong tác.
Đối tượng liên hôn của tôi, thanh mai trúc mã của Tần Giao Nguyệt.
Trước khi tôi đến, vị trí thứ nhất là của hắn.
Tôi đứng trước bảng vinh danh, khiêm tốn và ngại ngùng nói:
“Các bạn có câu hỏi gì cứ đến hỏi mình nhé, hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau tiến bộ.”
Một tay với đốt ngón tay rõ ràng đưa ra trước mặt tôi.
Ngẩng lên là một đôi mắt hoa đào, khóe mắt cong lên tràn đầy :
“Chào cậu, tôi là Tạ Vọng. Tôi có thể làm quen với cậu không?”
Trong mắt hắn tràn ngập sự tính toán, rõ ràng trong lòng khinh thường tôi, xem tôi như một món đồ chơi để chứng tỏ sức hấp dẫn của hắn, nhưng lại phải vờ ra vẻ vô hại.
Tôi lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại tỏ ra kinh ngạc trước ngoại hình của hắn, vờ e thẹn nắm tay hắn.
Tên đàn em sau lưng hắn liếc xéo tôi, mặt đầy vẻ khinh bỉ:
“ Vọng, quan tâm nó làm gì, nó không bằng một góc của chị Giao Nguyệt.”
Tạ Vọng khẽ cau , giọng điệu có phần trách móc: “Đừng nói thế.”
“Chiêu Ninh, em mới đến đây, có khó khăn gì cứ tìm nhé.”
Hắn vừa nói vừa đưa cho tôi một chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc kẹp tóc tinh xảo.
“Không em có không, và em có hôn ước đấy.”
Hắn cúi người lại gần, cài kẹp tóc cho tôi.
Dáng vẻ đó giống hệt một người hàng xóm dịu dàng, chu đáo.
Tôi e thẹn cúi , cắn môi dưới, nũng nịu nói: “ ơn Vọng.”
Hắn có vẻ rất hài lòng với biểu hiện của tôi, vỗ tôi rồi bỏ .
Sau khi đám đông giải tán, tôi quay người ném chiếc kẹp tóc vào thùng rác.
Ai được bên trong có giấu thứ gì mờ ám hay không.
6
ngày yên bình chưa được bao lâu, lời ác nhắm vào tôi bắt lan truyền trong trường.
Dù đến đâu tôi có thể nhận được ánh mắt chỉ trỏ và lời thì thầm to nhỏ.
Chu đứng giữa với vẻ mặt vênh váo, vừa thấy tôi cao giọng:
“ bảo đồ nhà quê mà đứng nhất chắc chắn có vấn đề, không chép bài của ai nữa!”
“Có người mặt dày đến trường. Mọi người tránh xa ra, cẩn thận lây bệnh bẩn đấy.”
Tôi thẳng về chỗ ngồi của mình.
học bị đổ đầy mực có mùi hăng nồng, sách vở bị xé thành từng mảnh.
Chu giẫm lên đống lộn xộn, lượn lờ trước mặt tôi: “Không cần ơn tôi đâu, dù sao thì cặp sách sớm muộn gì bị ném vào thùng rác thôi.”
Tôi đột nhiên vớ một nắm giấy vụn, nhét thẳng vào cái miệng không ngừng lải nhải của cô ta:
“Con chó nào chạy vào sủa bậy thế nhỉ? Đồ vô dụng đội sổ toàn trường mà có thời gian rảnh để quan tâm đến người đứng nhất khối à?”
Cô ta chật vật nhổ giấy trong miệng ra:
“ quả nhiên giống như trên diễn đàn nói, đúng là một con ranh con! Trên diễn đàn lan truyền hết rồi, tiền tiếp rượu không có đủ mua tài liệu ôn tập không nữa.”
Bạn cùng cẩn thận đưa điện thoại cho tôi.
Trên diễn đàn của trường là ảnh tôi ra vào quán bar,và một vài tấm ảnh phản có ghép mặt tôi.
Tôi lạnh trong lòng.
Thủ đoạn y hệt như trong tác, chỉ không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Là vì tôi thi được hạng nhất nên không đợi được nữa sao?