Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôm tạt nước sôi, đỏ bừng bừng từ cổ đến tận trán.
cô ta cũng biết chuyện phanh nhục lắm ha.
Hết sốc nước mắt bắt đầu dâng , mắt ầng ậng quay sang tôi, giọng ngập ngừng uất ức:
“… nói gì vậy?
Người có là , dù đối phương không chịu trách nhiệm, cũng không thể đổ tội đầu được chứ?
Mẹ không sinh, kéo gì… định ép chọn phe hả?”
đúng là giỏi lật .
Cái tài trở đổ vấy nó, kiếp trước tôi nếm trải đủ .
Thằng cháu vong ân bội nghĩa kia cũng chính là nó xúi giục đẩy tôi xuống lầu.
Tôi nói nhiều, thản nhiên rút tờ giấy khám , trên đó in rành rành ba chữ to: .
Tôi đập thẳng tờ giấy nó.
Gương tôi đầy vẻ phẫn uất:
“Không nhận cũng được, dù sao bụng to cũng không phải tôi.
Tôi nhân nhượng quá nhiều với cô .
muốn sinh sau mọi chuyện cô, tôi không quan tâm !”
Có người nhanh tay chụp lấy tờ giấy khám .
“ , thật sự có à?!”
Gương bảng màu đổ nước, tím xanh đỏ trắng loang lổ, biến đổi không ngừng.
Tôi đưa tay che miệng, ném câu cuối quay lưng bỏ đi, dứt khoát vỗ mông rời sân khấu.
định đuổi theo, nhưng đám bạn vây , ríu rít vặn hỏi xem có phải thật sự đang mang Trần Vân Lôi hay không.
Nó xoay vòng vòng quay, nhưng lúc nó đuổi được tôi an toạ trong xe taxi mất .
Mấy lời đồn làng xóm nó có thể không nghe tới,
Nhưng tin đồn trong trường sẽ dạy nó một bài nhớ đời.
Chuyện nó với mẹ tôi, tôi tuyệt đối không dính .
Tôi lập tức trả phòng trọ, thu dọn đồ đạc đơn giản mua vé phía Bắc.
Kiếp trước, sau khi mất việc, tôi ôm đứa cháu đi khắp nơi tìm việc , chỉ còn cách thuê thời vụ sống tạm qua ngày.
Sau khi thằng bé lớn hơn, tôi gửi nhà trẻ, bản thân bước chân ngành giúp việc.
Tôi có kinh nghiệm chăm trẻ, chịu khó hỏi, mấy chốc từ giúp việc bình thường bảo mẫu chuyên chăm sóc trẻ sơ sinh.
Bọn trẻ tôi chăm, phụ huynh nào cũng khen tôi hết lời. Có nhà vì không muốn tôi nghỉ nên còn thằng cháu tôi trường quốc tế phí cả trăm triệu một năm.
Giờ nghĩ vẫn tức sôi máu, quá rẻ mạt thằng vong ân đó .
Kiếp tôi không muốn đi đường quanh co đó .
Thà rằng nghỉ luôn cái công ty tệ hại đó, còn hơn ngồi chờ họ kiếm cớ đuổi mình.
Tôi không có vấn, cũng không có đầu óc kinh doanh.
Dù có sống lần , với đầu óc và năng lực , tôi cũng nổi gì to tát.