Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8

Về tới nhà, tôi vừa xuống xe đã định quay người đi luôn.

Nhưng lưng vang lên hai tiếng “rầm rầm” đóng cửa xe.

Phó Cảnh Triệt cũng đi , còn xách một bình giữ nhiệt.

Tôi gắng giữ khoảng cách.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

“Còn chuyện gì nữa không?”

Phó Cảnh Triệt giơ bình giữ nhiệt lên.

“Bây giờ mang thai không nên thuốc, anh nấu hoa quả mát gan.”

Tôi mím môi.

“Con tôi, tôi tự biết lo, không cần anh bận tâm.”

Đi vài bước, tôi không nhịn quay lại trừng anh.

Lúc còn ở bên nhau thì lạnh nhạt thế, sao hôn rồi lại nhiệt tình vậy?

đợi tôi nói, Phó Cảnh Triệt đã chân tôi.

“Giày cao gót xước chân rồi phải không?”

“Để anh sát trùng cho.”

Tôi khựng lại.

Lời mắng đang tới lại nghẹn xuống.

Đôi giày cao gót này quả thực không vừa lắm.

Tôi đã đi thật bình thường rồi.

Không ngờ anh vẫn nhận ra.

Thấy tôi không nói gì, Phó Cảnh Triệt mím môi, đôi mày nhíu lại lực.

“Anh bế em lên nhé?”

Tôi phản xạ quay người bước khu căn hộ.

Nhưng lúc bấm thang máy, anh lại nhanh hơn tôi một bước.

Anh bấm thẳng lên tầng 22.

Tôi sững người.

“Sao anh biết tôi sống ở tầng bao nhiêu?”

9

hôn, Phó Cảnh Triệt để lại toàn bộ động sản cho tôi.

Nhưng tôi thấy sống mấy căn nhà đó thêm bức bối, nên dứt khoát dọn ra ngoài, thuê một căn hộ gần công ty.

Nơi ở này… chẳng mấy ai biết cả.

Sao anh lại rành rẽ đến thế?

Vừa cửa, Phó Cảnh Triệt đã ấn tôi ngồi xuống ghế sofa.

Anh đặt hoa quả lớn tay tôi, giọng bình thản hỏi: “Nước sát trùng ở đâu?”

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, giơ tay đại.

Phó Cảnh Triệt tìm thấy lọ sát trùng rồi ngờ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng bàn chân tôi lên.

Tôi thấy không thoải mái, muốn rút chân lại nhưng bị anh giữ .

Người này… không phải mắc chứng sạch sẽ sao?

Chân tôi… bẩn lắm

Thế Phó Cảnh Triệt chẳng hề để tâm, lông mày khẽ nhíu lại, dùng tăm bông cẩn thận chấm thuốc lên vết xước.

“Từ giờ đừng đi giày cao gót nữa.”

Nói xong, anh lại cảm thấy câu này không ổn, liền bổ sung: “Ý anh là… mang giày mềm hơn một chút.”

“Có hơi rát đấy, ngụm rồi chịu khó một tí.”

Tay tôi siết vạt .

Nếu nói việc mang tới là vì đứa bé, vậy còn chuyện này thì sao?

Một người có bệnh sạch sẽ, vì lý do gì lại ngồi cúi người giúp tôi sát trùng chân?

xong xuôi, Phó Cảnh Triệt đứng dậy, phủi tay.

“Từ giờ anh sẽ đón em đi và tan ca.”

Tôi khẽ ho, hơi lúng túng: “Ờ… thế…”

Ánh anh lấp lửng, vừa định nói gì đó, tôi đã nhanh ngắt lời: “Anh… có muốn đi rửa tay không?”

……

Đôi Phó Cảnh Triệt thoáng sáng lên rồi nhanh chóng lại.

10

Trước ngủ, tôi một hoa quả, rồi lại mất ngủ.

Nửa đêm chập chờn, mơ toàn là bóng dáng Phó Cảnh Triệt.

thì xa cách lạnh lùng, lại dịu dàng quan tâm.

Sáng hôm , quầng thâm tôi đậm đến mức kem nền cũng không che nổi.

Tôi lắc gắng gạt anh ra khỏi , nào ngờ vừa xuống tầng đã thấy Phó Cảnh Triệt đứng ngay trước cửa.

Tôi chớp , giả vờ không thấy, đi lướt qua anh.

Nhưng không biết anh học đâu cái kiểu bám dai như mấy gã lưu manh.

Tôi không chịu lên xe, anh liền lái xe song song bên cạnh.

Giờ cao điểm!

Còi xe khu dân cư vang như bão.

Đón lấy ánh phảng phất ý cười của anh, tôi tức đến nỗi đóng mạnh cửa xe cái “rầm”.

“Bác tài, hai mươi tệ, đi không?”

Phó Cảnh Triệt mỉm cười: “Hai mươi nhiều quá, anh lại đến đón em về.”

Tôi: ……

“Phó Cảnh Triệt, hôn rồi.”

“Đứa bé bụng tôi là con tôi, tôi cũng nuôi !”

Tôi nhắc anh đừng vì đứa trẻ tỏ ra chu đáo.

Nhưng anh chẳng đáp, nhẹ nhàng đặt một bình giữ nhiệt lòng tôi.

hoa quả hôm nay, nhớ .”

……

Đến công ty, lập tức tôi bị đồng nghiệp vây kín.

“Thật là ngọt ngào quá~ Chồng cậu còn tự lái xe đưa cậu đi , mình cũng muốn cưới ghê!”

“Chồng cậu nghề gì thế?”

“Cậu không biết ? qua anh ấy còn sắp xếp xe đưa đồng nghiệp về nhà, phong độ ngút trời luôn đó!”

Tôi lúng túng không biết trả lời sao.

Đồng nghiệp vẫn cười đùa: “Nói đi nào! Mới xa người tí đã nhớ rồi ?”

Tôi: “…… Đừng nói bậy, anh ấy là bác sĩ.”

Cô bạn thân của tôi vừa định vỗ vai, chợt nhớ ra: “Ôi quên mất, cậu đang có em bé , phải cẩn thận chứ~”

“Cậu tìm ông chồng vừa là bác sĩ vừa nhiều tiền ở đâu thế, giới thiệu cho tôi với!”

……

Nhiều tiền ư?

Đương nhiên rồi – ba chồng cũ của tôi chính là viện trưởng bệnh viện đó.

Năm đó nếu không bị bố mẹ anh cực lực phản đối, có lẽ Phó Cảnh Triệt đã sang nước ngoài vài năm nữa rồi.

11

Phó Cảnh Triệt kiên trì đưa đón tôi suốt một tuần, kể mưa nắng.

Hôm nay công ty thông báo tăng ca đột xuất, tôi nhìn điện thoại, hơi do dự.

Có nên nói với anh một tiếng không?

Suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi cáu kỉnh úp điện thoại xuống bàn.

Thôi kệ! Đã nói rõ rồi – con mẹ, không cha!

hôm đó tăng ca đến tận chín giờ mới tan.

Bên ngoài trời đã đen.

Tôi quàng khoác, bước ra khỏi thang máy, gió đêm thổi lạnh buốt.

Khóe tôi vô thức khẽ cong.

Thế nhưng…

Cửa công ty trống trơn.

Tôi nhìn điện thoại – không có lấy một tin nhắn.

Bỗng thấy lòng trống rỗng lạ lùng.

Tôi hít sâu, tự an ủi mình: Đàn ông , có cũng , không có cũng chẳng sao.

Dạo này bắt xe khó, tôi vừa gọi xe vừa thong thả đi về hướng nhà.

đi đến đoạn đường không có đèn, từ phía trước xuất hiện hai người đàn ông lảo đảo đi tới.

Tôi siết , tăng tốc bước đi, giữ khoảng cách.

Nhưng ngay lúc sắp lướt qua nhau, hai người đó lại nhìn nhau, rồi cùng lúc chặn tôi lại.

Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng lên, khiến dạ dày tôi quặn lên một trận.

“Mỹ nhân , khuya thế này còn đi một mình sao?”

với anh mấy nhé?”

Tôi lùi lại một bước, giữ bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi đang mang thai, không thể rượu.”

Thấy đường phía trước bị chặn, tôi có thể từ từ lùi về .

Nhưng hai gã kia lại cười đểu.

“Thai phụ ?”

Ánh dơ dáy quét lên xuống người tôi, khiến da tê dại.

Tôi không chịu nổi mùi rượu, nôn khan một tiếng.

Không ngờ hành động đó lại chọc tức

12

“Con mẹ mày! Mày khinh thường ông ?”

Một gã đàn ông giơ tay tát thẳng về phía tôi.

Tôi lùi lại nửa bước, vừa đủ tránh kịp, định quay người bỏ chạy thì bị một tên kéo giữ lại.

Tôi không kìm kêu lên một tiếng: “Á!”

“Con khốn này.”

“Giả vờ cái gì? Còn mang thai? Ông không tin mày có bầu!”

Tôi ôm lấy bụng, vùng tay phản kháng bản năng, đó chụp lấy rào chắn bên gốc cây quăng mạnh về phía .

Một tên trúng , hét toáng lên: “Mẹ kiếp! Ông lột da mày!”

Tôi suýt nữa thì ngã sấp mặt.

Nhưng còn kịp bị động thì tiếng phanh xe gấp vang lên giữa con hẻm .

Một luồng sáng mạnh ngờ rọi tới, xé tan màn đêm.

Phó Cảnh Triệt lao từ xe xuống, tiện tay nhặt lấy một cây gậy bên lề đường.

Tôi nhìn ngược sáng, biết anh là người đã cứu tôi khoảnh khắc ấy.

“Một mình? Hai chọi một đấy!”

Hai tên kia còn cười hì hì, xoa tay chuẩn bị ra tay.

“Con nhỏ này, để ông xử lý thằng kia xong sẽ xử tới mày!”

Tôi không nói gì.

Chắc không biết, Phó Cảnh Triệt là kiểu người nhìn mặc quần thì gầy, cởi ra toàn cơ bắp.

Một cước một người, anh đá bay cả hai tên.

Một tên còn phục, lại lao lên lần nữa, men rượu bốc lên, không ngớt những lời dơ bẩn: “Nghe nói cô có bầu ? Cậu tới muộn một bước thì thuộc về tôi rồi đấy!”

“Cậu nói xem, nên chơi kiểu gì thì thú vị hơn?”

Lời còn dứt, Phó Cảnh Triệt đã tung một cú đấm thẳng mặt.

Ngược sáng, tôi thấy rõ máu văng ra từ khóe tên kia.

“Cậu đánh tôi cũng vô ích thôi.”

“Con nhỏ ấy dáng chuẩn thật…”

Tôi hoảng loạn hét lên: “Phó Cảnh Triệt! Dừng tay!!”

Tên kia bị anh túm cổ đánh tới tấp, không còn sức phản kháng.

Tôi lảo đảo chạy tới, lúc này anh mới buông tay, ném hắn sang một bên.

“Em không sao chứ?”

“Xin lỗi, là lỗi của anh, hôm nay anh đáng lẽ…”

Tôi quấn khoác, lắc không buồn nghe nữa.

Gã đàn ông nằm dưới đất đầy máu, chân tôi bủn rủn.

“Anh không sao chứ? Tay anh bị thương rồi kìa…”

Phó Cảnh Triệt lắc trấn an: “Không sao, là máu của .”

kịp nói gì, bụng tôi chợt đau nhói.

Tôi cứng người lại, không dám động đậy.

Sắc mặt Phó Cảnh Triệt lập tức thay đổi, không còn bình tĩnh nữa, bế tôi lên xe, phi thẳng đến bệnh viện.

Tùy chỉnh
Danh sách chương