Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
nhập viện không sao, nhưng rắc rối là mẹ chồng đều kéo đến.
Tôi nằm im trên giường bệnh, không dám cựa quậy, chỉ biết nhìn mẹ chồng đang tức giận mắng con trai.
“Mai lập tức từ chức! Vợ mình còn không lo , còn mặt mũi nào chăm bệnh nhân?”
“Mày cầu cho không sao , nếu có gì…”
chồng còn giơ tay định đánh người.
Tôi vội vã xua tay, nghĩ một chút, gọi “chú” thì thấy kỳ, bèn đổi lại: “, đừng tức giận.”
“ nay thật sự là tai nạn ngoài ý muốn.”
Phó Cảnh Triệt mím môi, không nói nửa lời biện hộ cho bản thân.
“Tôi không sao, cũng rồi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Viện trưởng nổi giận, bệnh viện không ai dám thở mạnh.
Cuối cùng mẹ chồng khuyên can mấy câu, ông mới chịu nguôi giận.
Sau mẹ rời khỏi phòng bệnh, Phó Cảnh Triệt mới ngồi xuống mép giường, đôi mắt đỏ hoe.
hai chúng tôi đều không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới nắm lấy tay tôi, nói khẽ: “ , anh xin lỗi, lẽ ra qua anh nên đến đón em đúng .”
Tôi im lặng, không biết nên nói gì.
Anh vốn không có nghĩa vụ đón tôi.
Ngược lại, nếu qua anh không đến kịp, tôi không dám tưởng tượng hậu quả.
Nhưng trong lòng rối tơ vò, chỉ cần nhớ tới hai tên say kia là tôi lại thấy run.
Tôi âm thầm rút tay lại, xoay người nằm nghiêng.
Khó khăn lắm mới thiếp , lại bị cơn ác mộng đánh thức.
sáng, tôi tỉnh dậy, thấy Phó Cảnh Triệt đang gục bên giường, bàn tay lớn nắm chặt tay tôi.
Tôi khẽ thở dài, không biết lựa chọn ra sao.
đứa bé trong bụng, tái ư?
Nhưng… Phó Cảnh Triệt đâu có yêu tôi.
14
Sau tỉnh giấc nhiều lần trong đêm, tôi đành nằm lướt điện thoại.
Vừa mở Weibo thấy siêu chủ đề bệnh viện nơi Phó Cảnh Triệt làm việc đang náo loạn.
Hai tên say rượu đăng video bị đánh lên .
Không chỉ cắt ghép một cách mập mờ, mà còn giả vờ làm nạn nhân đáng thương.
Tiêu đề đoạn clip là: “Thiên thần áo trắng hay ác quỷ?”
Video nhanh chóng leo top tìm kiếm.
Phía dưới toàn là bình luận chỉ trích Phó Cảnh Triệt.
“Tôi biết này! Mới trẻ mà làm tới phó trưởng khoa, không ngờ sau lưng lại ra tay tàn nhẫn !”
“Nhìn người không nhìn tâm, hóa ra tôi yêu sai người rồi!”
“ sao mối quan hệ giữa và bệnh nhân bây căng thẳng ! Đây mà là thiên thần áo trắng sao?”
Tôi tức đến mức bụng đau quặn lên.
Đúng là thời buổi đảo điên trắng đen lẫn lộn!
Sáng sau, bệnh viện lập tức ra quyết định đình chỉ chức vụ của Phó Cảnh Triệt.
“Rốt cuộc là sao đây?”
Phó Cảnh Triệt nghiến răng kể lại toàn bộ qua.
chồng tức đến đập đùi thình thịch, mẹ chồng thì cố gắng giữ bình tĩnh.
“Con đánh người là không đúng, nhưng lần này là hoàn cảnh đặc biệt! Ai mà đứng nhìn vợ mình bị làm nhục chứ…”
“Nhưng chúng ta lại không có bằng chứng, làm sao?”
Phó Cảnh Triệt rút kim truyền trên tay tôi.
“Làm thì không vệ vợ à? Không làm nữa thì thôi.”
Tôi liếc anh một cái, bất lực.
Sao anh cứ quên rằng chúng tôi ly rồi?
mẹ chồng thở dài.
“Nói linh tinh gì ? Lo mà chăm sóc , còn khác mẹ tính.”
Phó Cảnh Triệt ngồi gọt táo cho tôi, bộ dạng chẳng tâm tới những lời mắng nhiếc trên .
Suy nghĩ một lúc, mắt tôi sáng lên: “Xe của anh không có camera hành trình à? Đăng lên là rồi mà?”
Phó Cảnh Triệt đút cho tôi một miếng táo.
“Nhưng chẳng là thêm bằng chứng anh đánh người sao? Camera không quay cảnh chúng động tay trước…”
Tôi nghẹn họng, đột nhiên thấy miếng táo không còn ngon nữa.
Phó Cảnh Triệt tự nhiên nhét luôn miếng táo tôi ăn dở miệng mình.
“Không biết xấu hổ!”
Tôi tức lăn người quay lưng lại.
Phó Cảnh Triệt học y bao nhiêu năm, nếu thật sự này mà mất tư cách hành nghề thì bao công sức cũng thành nước đổ sông.
Mà tất … chỉ hai tên cặn bã đó.
15
Tin đồn trên ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có người còn bịa đặt vu khống Phó Cảnh Triệt.
Tôi tức đến mức lỗ mũi bốc khói, còn anh thì thản nhiên tịch thu luôn điện thoại trong tay tôi.
“Đám cư dân này đúng là ăn nói bậy bạ.”
Tôi trừng mắt nhìn anh cá nóc phình hơi: “Sao anh chẳng thấy tức chút nào vậy?”
Phó Cảnh Triệt ngồi trên chiếc ghế cạnh giường: “Em cũng nói là bịa đặt rồi, vậy thì anh tức giận làm gì nữa?”
“Nói cũng nói lại.”
Anh giúp tôi chỉnh lại chiếc gối sau .
“Kết bao lâu rồi, hiếm lắm mới có thời gian bên cạnh em này, coi nhân dịp rảnh rỗi .”
“Em không thích anh ở bên sao?”
Trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, lần tiên tôi thấy ánh nhìn nồng ấm.
Tôi mấp máy môi, quay mặt .
Thích thì thích thật đấy… nhưng không muốn là trong hoàn cảnh này.
Không khí trong phòng bệnh lại rơi yên lặng.
May là mẹ chồng chẳng mấy chốc hớn hở bước .
“Có cách rồi ạ?” – mắt tôi lập tức sáng rực.
hai liên tục gật , nhưng thấy ánh mắt háo hức của tôi lại ấp úng không nói.
“Là… không tiện nói với con sao?”
“Không không.” – mẹ chồng nắm lấy tay tôi, “Chỉ là… không biết con có bằng lòng không.”
Tôi sốt ruột lắc lắc tay bà.
Hai ngày nay tôi này mà lo sốt vó.
Có cách giải quyết thì dĩ nhiên tôi đồng ý rồi!
mẹ chồng nhìn nhau một cái rồi mới cẩn thận mở lời: “Hiện dư luận cứ một chiều mắng chửi nó, bởi không ai biết rõ đuôi.”
“Nhưng chỉ với đoạn camera hành trình thì cũng không đủ sức thuyết phục.“
“Bọn ta nghĩ là…”
Tôi chớp mắt, chờ phần sau.
“Hay là… hai đứa tái ?”
“Đến lúc đó đăng lên giấy đăng ký kết , giấy nhập viện của con, kèm đoạn ghi hình.”
“Bọn ta hỏi luật sư rồi, khả thi đấy!”
Nói xong, hai im lặng nhìn phản ứng của tôi.
Thấy tôi chưa nói gì, mẹ chồng lại vội vàng nói thêm: “Tất nhiên nếu con không muốn cũng không sao .”
“Nó ra tay không nhẹ, chịu phạt cũng đáng thôi! Sau này con sinh con xong, nó theo họ Triều, ai cái thằng ngốc kia không biết quý trọng con chứ!”
Tôi không nói gì, nhưng tay giấu dưới chăn lại siết chặt.
Phó Cảnh Triệt sắc mặt có chút u nhưng tỏ vẻ tôn trọng quyết định của tôi.
Càng khiến tôi thêm lưỡng lự.
16
Phó Cảnh Triệt ở lại bệnh viện trông tôi.
Từ sau mẹ chồng đề xuất tái , giữa tôi và anh xuất hiện một bầu không khí ngượng ngùng khó diễn tả.
Hai ngày sau, Phó Cảnh Triệt lên tiếng: “Em đừng tâm lời mẹ anh… người trong sạch không sợ bị nói xấu.”
Tôi cúi , thở dài.
“Anh không hối hận sao?”
“Nếu đó anh trực tiếp đưa em về thì cũng đâu có mớ rắc rối nay.”
Phó Cảnh Triệt không cần nghĩ: “Anh từng giành lại nhiều người trong phòng mổ, vậy mà lại không thể vệ cô gái của mình.”
“Vậy làm làm gì?”
Tôi ngẩn ra.
Cô gái của anh?
Là… tôi ư?
Tôi ngẩng nhìn thẳng mắt anh rồi chỉ bụng mình: “Anh chắc là không nó sao?”
Phó Cảnh Triệt khẽ cười, có phần bất lực: “Trước là em, rồi mới đến em bé trong bụng.”
Từng chữ, từng chữ, đập mạnh tim tôi.
Tôi ngẩn người định hỏi thêm: Vậy tại sao còn bên nhau anh chẳng bao chịu về nhà?
Nhưng đúng lúc đó, phòng bệnh bên cạnh vang lên tiếng ồn ào.
“Cái kiểu gì đấy?”
“ qua ở bệnh viện này vô nhân đạo, đến y tá cũng y chang à?”
“Vợ tôi bị đau tim mà mấy người dám ép tới gãy mấy cái xương sườn, không ác độc là gì?”
Người trong các phòng khác đều đổ ra xem.
Sắc mặt Phó Cảnh Triệt sầm lại, nhưng chưa nhúc nhích.
Cho đến tiếng tát cùng tiếng khóc của y tá vang lên, anh mới đứng dậy ra ngoài.
Tôi muốn theo sau, nhưng anh giữ lấy tay tôi.
“Em vừa đỡ hơn một chút, đừng cử động mạnh.”