Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
03
Giang Cảnh Ngạn quỳ bên đầu giường, hai tay bị khóa ra sau lưng, mắt cá chân bị xích sắt trói chặt, miệng còn bị nhét một chiếc khăn lụa màu trắng.
Tôi lục ra một cây roi da, rồi tìm thêm cả nến.
【Nữ phụ này quá độc ác rồi, cô ta lấy tư cách gì mà làm nhục nam chính như thế?】
【Nhìn kìa, nam chính tức đến mức đỏ bừng cả người, mặt đỏ như muốn nhỏ m/á/u.】
【Nam chính còn cong cả lưng lên vì khó chịu. Giá mà nữ chính có mặt ở đây, cô ấy nhất định sẽ không nỡ để nam chính phải chịu ấm ức như vậy.】
【Kích thích quá rồi, nam chính chịu không nổi, nước mắt trào ra luôn. Anh ấy chắc chắn sẽ hận nữ phụ đến c/h/ế/t.】
Khoảnh khắc ngọn nến vừa được châm lên, toàn thân Giang Cảnh Ngạn khẽ run, cắn chặt môi đến nỗi gần như bật m/á/u để không bật ra tiếng kêu.
Tôi không nhìn những “bình luận bay” nữa, chỉ chăm chú đem từng món trong hộp ra thử hết trên người Giang Cảnh Ngạn.
Cậu ta hoảng loạn nhưng không thể từ chối.
Sáng hôm sau, Giang Cảnh Ngạn chân vẫn còn khẽ run, nói:
“Cô Giang, tôi về trường trước nhé, cuối tuần sau lại đến tìm cô.”
Nghĩ đến những lời trong “bình luận bay”, trong lòng tôi bực bội khó tả, lạnh giọng gọi cậu ta lại:
“Bạn học Giang, tuần sau khỏi cần đến nữa.”
Cậu sững người một chút:
“Cô tuần sau phải đi công tác à? Vậy thì tuần sau nữa tôi—”
Tôi mất kiên nhẫn, cắt lời cậu ta:
“Tuần sau nữa cũng không cần. Tôi đã đổi mật mã biệt thự rồi, sau này cậu cũng đừng đến nữa.”
“Là do tôi làm gì không đúng sao?”
Cậu ta cố gắng nhớ lại:
“Là do bóp chân không thoải mái, hay tối qua làm cô đau? Tôi không có kinh nghiệm chuyện đó, có hơi mất kiểm soát, nhưng lần sau nhất định sẽ—”
“Bạn học Giang, tôi thấy cậu trên giường quá cứng nhắc, chỉ biết mỗi một tư thế, thật sự quá nhàm chán, tôi chán rồi.”
“Số tiền tôi đã đưa cho cậu suốt hơn nửa năm qua cũng đủ chi trả viện phí cho mẹ nuôi cậu rồi.
Mối quan hệ giữa chúng ta, đến đây là kết thúc.”
Giang Cảnh Ngạn khẽ loạng choạng, mím môi, giọng run run hỏi tôi:
“Vậy nếu… tôi không muốn kết thúc thì sao?”
Tôi thản nhiên nhìn cậu ta, một lúc sau mới cong môi cười nhẹ:
“Bạn học Giang, cậu có nhầm không đấy? Chúng ta đâu phải đang yêu nhau.”
“Nói cho chính xác, tôi là người bỏ tiền, mối quan hệ này từ đầu đến cuối đều do tôi quyết định. Cậu không có quyền lên tiếng.”
Tôi phẩy tay, bảo vệ lập tức tiến lên, chuẩn bị kéo cậu ta ra ngoài.
“Không cần, tôi tự đi.”
Cậu ta hất tay bảo vệ ra, cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt tôi.
【Nữ phụ còn dám đá nam chính à? Giờ thì cô chảnh chọe thế đấy, nhưng sau này nam chính là thái tử của nhà giàu nhất nước, cô có muốn cũng chẳng với tới được.】
Tôi rót cho mình một ly vang đỏ, ngửa đầu uống cạn.
Giàu nhất nước thì sao chứ?
Tiền tôi kiếm là tiền sạch, tôi sợ gì ai?
Từ hôm đó, Giang Cảnh Ngạn không bao giờ tìm đến tôi nữa.
Tôi và cậu ta giống như hai đường thẳng, từng giao nhau trong khoảnh khắc, nhưng suốt đời còn lại sẽ không bao giờ cắt nhau lần nữa.
【Nam chính đã gom đủ tiền chữa bệnh cho mẹ nữ chính, cuối cùng cũng hoàn thành xong tuyến tình tiết với nữ phụ độc ác rồi!】
【Nam chính và nữ chính giờ đang cùng nhau ăn tối, sắp bắt đầu những tháng ngày yêu đương vừa ngọt ngào vừa xót xa đây!】
Liếc nhìn “bình luận bay”, tôi mở điện thoại, bấm vào ảnh đại diện của Giang Cảnh Ngạn, thẳng tay kéo cậu ta vào danh sách đen.
Từ sau khi phát hiện bạn trai cũ phản bội, tôi đã tự nhủ rằng, đàn ông không thuộc về mình thì tuyệt đối không lưu luyến.
Thế nhưng nửa tháng sau, tôi lại bất ngờ chạm mặt Giang Cảnh Ngạn trong một buổi tiệc r/ư/ợ/u.