Ta và Chu Diễn Nhất đã làm một đôi oán lữ suốt hai mươi năm.
Lần cãi vã dữ dội nhất, hắn đã b ó p cổ ta.
Hắn gằn hỏi tại sao người đi hòa thân lại đổi thành Khương Lệnh Nghi.
Tại sao kẻ phải c h ế t lại không phải là ta.
Ta cười nhạo hắn bất tài, là hắn không bảo vệ nổi Khương Lệnh Nghi.
Làm phu thê nhiều năm, chúng ta quá hiểu nhau, luôn biết cách đ â m vào chỗ đau của đối phương.
Thế nhưng ngày loạn lạc n ổ ra, Chu Diễn Nhất lại liều mình bảo vệ ta.
Hắn trúng vô số mũi tên vào ngực, rồi c h ế t trong vòng tay ta.
Giây phút lâm chung, hắn đưa tay lau nước mắt cho ta, vẻ mặt ánh lên nét giải thoát.
“Đừng khóc. Bao nhiêu năm qua, ta cũng thực sự mệt mỏi rồi.”
“Nếu có kiếp sau, chúng ta hãy buông tha cho nhau… ta muốn đi tìm nàng ấy…”
Lần nữa mở mắt, ta đã quay trở lại đúng ngày Nam Chiếu dâng quốc thư cầu hòa thân.
Ta không còn cưỡng cầu, chủ động xin được đi hòa thân.
Lần này, ta quyết định thành toàn cho Chu Diễn Nhất.