Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Tôi khẽ cười lạnh lòng, trên lại tỏ đầy kinh ngạc và khó tin, bước lại gần:
“Mọi người đừng đoán bừa… Em tin chị họ không phải người như vậy , bình thường chị đối xử với bọn mình rất tốt, chắc có hiểu lầm thôi…”
Tôi càng sức “bênh vực”, bọn họ lại càng nghi ngờ.
“Giang , cậu hiền quá rồi đấy! Bị người ta bán đếm tiền giúp người ta !”
gái tên Lý Hồng nắm chặt tôi, giọng đầy thương xót.
Tôi cúi đầu, gương lộ vẻ như sắp bật khóc.
Đúng lúc , tôi chợt sực nhớ — gói thuốc Giang Tuyết giấu dưới giường tôi, tôi trút chum rượu rồi.
… mảnh vải hoa gói thuốc …
Hình như tôi tiện vứt góc!
Tôi giật mình, vội lấy cớ dọn giường để cúi người tìm kiếm dưới gầm giường.
Không có! Mọi nơi đều không có!
Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?
Hay bị ai phát hiện rồi?
Tôi cố ép mình phải bình tĩnh, không thể để lộ sơ hở.
Ngay lúc , tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp Cận Xuyên đang mình từ cửa .
Anh ta rất cao, gần như che khuất luôn sáng từ bên ngoài.
anh ta xuyên qua căn phòng lờ mờ đèn, chiếu thẳng tôi.
Anh ta… định làm ?
Tim tôi chợt rung lên hồi chuông cảnh báo.
thấy Cận Xuyên vẫn tôi, môi khẽ động.
Tôi khẩu hình của anh ta — đọc được rõ ràng.
Anh nói: “Xử lý rồi.”
Tôi ngây người tại chỗ.
Anh ta xử lý rồi? Là xử lý cái ? Là mảnh vải sao?
Tại sao… anh lại giúp tôi?
Kiếp trước, anh ta chẳng phải là người hủy hoại cuộc đời tôi sao?
Sao kiếp này… người đàn ông này lại trở nên khó đoán như vậy?
Hoàn toàn… không thấu được rồi.
Sáng hôm sau, khi trời chưa sáng hẳn, Giang Tuyết bưng bát cháo nóng .
ta đỏ hoe, trông như vừa khóc suốt đêm.
ta nắm tôi, nghẹn ngào nói:
“Em gái, chị xin lỗi… hôm qua chị quá nóng vội, ăn nói không cẩn thận… em đừng để bụng nhé…”
Tôi màn diễn kịch quen thuộc , lòng thấy thật buồn cười.
trên lại nở nụ cười yếu ớt:
“Chị, em chị lo cho em , em không trách chị .”
Giang Tuyết thở phào nhẹ nhõm, rồi lại than thở:
“ bây giờ thôn nhiều lời đồn đại quá, không tốt cho danh tiếng của em chút nào.”
“Chị thấy… hay là em lấy Cận Xuyên đi?”
“Dù anh ta nghèo chút, hôm qua cũng bảo vệ em, là người đàn ông có trách nhiệm. hơn là bị thiên hạ trỏ, sống cũng chẳng yên.”
Đấy rồi — lại muốn đẩy tôi cho Cận Xuyên !
Tôi lắc đầu, kiên định ta:
“Không, chị à, em sẽ không lấy anh ta. Thật … lòng em có người rồi.”
Giang Tuyết sững người: “Ai?”
“Là Cố Trường Phong.”
“Cái ?!”
Giang Tuyết bật dậy, suýt làm đổ bát cháo.
“Giang ! Em điên rồi sao?! Em dựa mơ anh Cố?! Em có …”
“Em .”
Tôi ngắt lời ta, ngẩng đầu lên thẳng .
“Em , anh vốn là vị hôn phu của em. Là do hai nhà chúng ta định sẵn từ trước.”
Khuôn Giang Tuyết lập đỏ bừng lên vì giận:
“Thì sao chứ! lòng anh Cố có chị! Anh yêu chị!”
“Thật không?”
Tôi khẽ cười, giọng nhẹ như gió đầy ẩn ý:
“Chưa chắc .”
“Dù sao thì… đêm qua rừng… người đàn ông , lại chính là anh Cố thì sao?”
“Bốp!”
cái tát như trời giáng đánh thẳng tôi, rát bỏng và đau nhói.
Giang Tuyết run người vì , tôi mắng:
“Giang ! Con tiện nhân này! Mày dám quyến rũ anh Cố! Mày xấu hổ là không?!”
Tiếng la hét của ta lập khiến mọi người kéo .
“Có chuyện vậy? Có chuyện thế?”
“Chị Giang Tuyết, Giang , hai người đừng cãi !”
Giang Tuyết tôi, vừa khóc vừa tố cáo:
“Các người xem! Nó bị kích động phát điên rồi! Dám nói muốn lấy Cố Trường Phong! bịa đặt rằng anh Cố … với nó…”
mọi người đổ dồn về phía tôi, lập thay đổi.
“Giang , tỉnh lại đi! người ưu tú như Cố Trường Phong, làm sao có thể để cậu?”