Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Ngày hôm , ta tỉnh dậy cơn đau nhức, hạ đã triều.
Ngoài lớp màn lụa mỏng, nha hoàn thân cận của ta là Xuân Chi, dịu dàng nói: “Tiểu đại hỷ, hạ đã ban thưởng những thứ gấp mấy so với phẩm vị phi tần, mười hộc trân châu Nam Hải, hai đôi trâm cài tóc vàng…”
Nàng ta chỉ mới đọc vài món , ta đã không tâm, phất : “Ngươi cứ giữ lại vài món tốt, lại cất kho.”
Ta kéo vạt áo trượt xuống đến cẳng , che đi những dấu yêu đậm nhạt trên làn da trắng ngần, lơ đễnh nói: “Chải trang điểm cho bản , chuẩn đến thỉnh an nương nương.”
Giờ đây trời đã cao, giờ thỉnh an đã muộn. Ta chính là cố ý đến khiêu khích nàng ta.
Trong Phượng Nghi .
Thẩm Hoài Ngọc quả đã tức giận, chậm rãi không nhận chén trà ta dâng. Chén sứ chứa đầy trà nóng hổi, chỉ trong chốc lát, ngón ta đã bỏng.
Một lúc lâu , ta vẫn giơ cao chén trà, im lặng không nói.
Thẩm Hoài Ngọc thấy vậy, khẽ cười, nàng ta nhướng mày, nói giọng đầy mỉa mai: “ phi không biết điều, vậy thì bổn đành phải mệt dạy dỗ.”
Ngồi phía dưới nàng ta có vài phi tần khác, phần lớn là những tỳ thiếp cũ của hạ. Một nữ tử mặc phục màu tím ở ghế bên phải chỉnh lại vạt áo, liếc ta một cái: “ dáng vẻ của phi , quả là nữ nhi thế gia ở kinh thành đều hiểu quy củ.”
Nàng ta là trắc phi trong vương phủ trước đây, địa vị tôn quý, hạ ngôi được phong Hiền phi.
Hiền phi và Thẩm Hoài Ngọc vẫn luôn có mối quan hệ tốt, chưa xuất giá đã là khuê mật. Hai người năm đó lượt tiến phủ, cũng là một giai thoại về thê và thiếp hòa thuận.
Những người lại cũng xì xào cười nhạo.
“Có tiểu khuê các nào lại tự dâng mình như vậy đâu? Chúng ta cũng coi như được mở mang tầm mắt!”
“Chậc chậc, đến một chén trà cũng không bưng nổi!”
Nỗi đau ở ngón từng chút một lan ra, ta sắp không chịu nổi nữa. Đợi trà nguội đi một chút, Thẩm Hoài Ngọc đột hất cằm.
Thị nữ tiến lấy chén trà trong ta, lập tức đổi một chén mới.
Thẩm Hoài Ngọc giả vờ kinh ngạc: “Đều tại bổn và các trò chuyện vui vẻ quá, quên mất phi vẫn đứng trước . Trà nguội chát miệng, đành phiền phi lại nữa.”
Trong ta nhẩm tính thời gian cũng đã gần đủ. Ta cuối cùng cũng mở miệng nói câu tiên: “Lời nương nương dạy, thiếp không dám không nghe theo.” Giọng ta run rẩy mang theo vài phần nức nở, đã mất hết sức, không thể cầm vững chén trà nữa, mặc cho nước nóng đổ ào xuống.
Thẩm Hoài Ngọc đứng gần ta nhất dính một nửa.
Tiêu Yến vừa bước , đúng lúc thấy ta đang quỳ gối khóc lóc giữa đống mảnh vỡ hỗn độn. Thẩm Hoài Ngọc đối diện thì đang lớn tiếng giận dữ.
9.
Xuân Chi theo lệnh của ta đi đưa điểm tâm cho Tiêu Yến bãi triều, giờ đây nàng ta cũng theo , lặng lẽ đứng lưng ta.
Sắc Tiêu Yến tái mét, bước thẳng qua Thẩm Hoài Ngọc đang hành lễ, chậm rãi đỡ ta dậy.
Nước mắt ta không ngừng rơi, nhưng vẫn cố gắng kiềm nén, nghe đầy vẻ đáng thương: “Đều là lỗi của thiếp, ngay cả dâng một chén trà cho nương nương cũng không xong.”
Thẩm Hoài Ngọc tức giận đến nghẹn lời: “Ngươi thân là phi tần lại phạm thượng, đương là có lỗi! hạ thánh minh, sao có thể vì phi ăn nói lả lơi không phân biệt phải trái?”
Ta nửa dựa Tiêu Yến, ngước : “Lời nương nương dạy rất đúng, thiếp không muốn hạ khó xử, xin nhận mọi hình phạt của .”
Nàng ta tự cho mình thông minh, muốn dùng Tiêu Yến áp chế ta. Vậy thì ta sẽ ngược lại, bằng vì Tiêu Yến ra vẻ nhỏ bé, hạ thấp mình.
Tiêu Yến nhất thời im lặng, cúi ta, đột chú ý đến vết thương ta vừa lại.
Ta giả vờ hoảng hốt, cố gắng rụt lại che giấu: “A…!”
ngẩng thẳng Thẩm Hoài Ngọc: “ phi đến thỉnh an, dù có bất cứ lỗi lầm gì, cũng không nên hà khắc đến mức này!”
Ta vội vàng tiếng biện hộ cho : “ hạ ngàn vạn đừng trách nương nương, nương nương chỉ là vì chuyện trước kia hiểu lầm thiếp. Trước nhập , thiếp từng cùng Thẩm Nhị tiểu ngắm hoa bên hồ nước, Nhị tiểu bất ngờ ngã xuống hồ, lúc đó thiếp trong cơn hoảng loạn đã kéo nàng ta . Không ngờ trong lúc cứu người lại quá vội vàng, vô ý ra quá mạnh, vô tình Nhị tiểu thương.”
“ thiếp cũng nhân cơ hội này nói rõ mọi chuyện với nương nương, thời gian sẽ chứng minh người, chắc chắn nương nương sẽ hiểu được sự chân thành của thiếp.”
Ta nói một câu, khuôn Tiêu Yến lại khó coi thêm một phần. Thẩm Hoài Ngọc muốn gả ta cho Thẩm Hoài An, chắc chắn đã nói trước với .
Trong mắt ta, sự nhắm của Thẩm Hoài Ngọc là vì ta và nàng ta từng có mâu thuẫn. Vậy trong mắt Tiêu Yến thì sao?
có lẽ sẽ nghĩ sâu hơn một lớp, liệu Thẩm Hoài Ngọc có vì cầu hôn ta cho huynh trưởng không thành sinh oán hận? Thậm chí việc Thẩm Hoài Bích ngã xuống nước, cũng là nàng ta cố ý tìm chuyện với ta?
Thẩm Hoài Ngọc dần dần hiểu ra. Nàng ta không ý đến ta nữa, vội vàng đứng dậy tranh cãi: “ thượng…”