Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chị gái sắp nghẹt thở, tôi vội vàng xoa dịu cạnh.
“Hoài An , đều hiểu lầm, đều hiểu lầm thôi.”
“Bọn tôi chỉ muốn dạy dỗ con bé bất hiếu kia chút, ai ngờ lại lỡ tay…”
Nghe vậy, Phó Hoài An càng tức giận, trở tay tát thêm cái.
“Dạy dỗ An An?”
“ người cũng xứng ?”
Hắn định kéo tôi lại, nhưng nhìn tôi và Chu Tự Thư đang nắm chặt tay nhau.
“Đệt , rốt cuộc sai ở đâu rồi.”
Vì còn dì Ôn ở , lại thêm người xung quanh vây xem đông, Phó Hoài An không liều.
Tôi cùng Chu Tự Thư trở về nhà cũ Chu.
Vừa bước cửa, ông lão tóc bạc nhưng tinh thần quắc thước đã chống gậy nện mạnh xuống đất.
“Nghịch tôn, quỳ xuống cho ta!”
Chu Tự Thư quỳ xuống dứt khoát gọn gàng, tôi cũng theo sát quỳ cạnh.
Dì Ôn vội đỡ tôi dậy, dẫn tôi phòng khách.
“Đừng sợ, ông nội nó sao nỡ trách nó cho được.”
Lúc tôi mới , gia thế nhà Chu Tự Thư lại hùng hậu đến vậy.
, anh vì cãi nhau với ông nội mà quyết tự mình ra ngoài gây dựng sự nghiệp.
Không chỉ sự nghiệp thất bại thảm hại, còn gặp phải chị gái tôi — kẻ đào mỏ chính hiệu, càng không với ông nội.
Tôi thầm cảm thán, chị gái đúng đặt nhầm cửa.
Đêm nay, nhà Phó, không ngoài dự đoán sẽ trò hay.
Chu Tự Thư nhẹ nhàng ôm tôi.
“An An, yên tâm.”
“Sau sẽ không còn ai bắt nạt nữa.”
“ nhất định sẽ rất, rất hạnh phúc.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chu Tự Thư đưa điện thoại cho tôi.
“An An, tin nhắn chị gái gửi… anh còn ngại không xem.”
Tôi cầm điện thoại.
Đúng chị gái “tốt”, co được giãn được.
Ban ngày còn mắng Chu Tự Thư đồ đàn ông vô dụng, ban đêm đã gửi ảnh nóng điện thoại anh.
“Anh Tự Thư, chúng ta cùng đi nhà Phó xem náo nhiệt nhé.”
Tôi muốn đòi lại tất cả những gì nợ tôi.
Còn chưa bước cửa, đã nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi.
Ký ức đau đớn bị khơi dậy, sắc mặt tôi tái nhợt.
Chu Tự Thư nhận ra tôi không ổn.
“An An, hay hôm khác chúng ta quay lại?”
Tôi lắc đầu.
Tôi muốn tận mắt nhìn thảm cảnh của .
Bước trong, tôi đã ngất xỉu.
Chị gái bị trói chặt trên ghế, toàn thân đầy vết bỏng do đầu thuốc lá.
“Hôm qua dùng tay nào đánh An An?”
“Không ?”
“Không thì tao nhổ sạch móng cả hai tay .”
Chị gái nhìn tôi Phó Hoài An.
“An An… An An… chị sai rồi.”
“Chị thật sự sai rồi.”
“Cầu xin , nể tình chị hai đời, bảo thằng điên cho bọn chị đi.”
Phó Hoài An đá mạnh người ta.
“ tư cách gì xin An An cho ?”
quay sang nhìn tôi, Phó Hoài An luống cuống lau vết máu trên tay áo.
“An An, anh sẽ không như vậy nữa.”
“ đừng sợ anh, được không?”
Tôi không thèm để ý đến hắn, đi đến mặt chị gái, rồi nửa ngồi xổm, nhìn mắt ta.
“ cho chị ?”
ta tưởng mình nhìn hy vọng, liên tục gật đầu.
Ngay nụ cười vừa lóe lên trên mặt ta, tôi trở tay ấn đầu thuốc lá đang cháy lên mu bàn tay ta.
7
Tôi chộp cái cốc cạnh, hất nước nóng lên người tôi.
Bà ta đang giả chết, lập tức đau đến tỉnh lại, vừa nhìn tôi liền không ngừng cầu xin.
“Con cho bọn , vậy ai cho con?”
“Vì lợi ích của mình, kỳ thi đại học người ép con thụ tinh ống nghiệm, sao không cho con?”
“ con bị Phó Hoài An đưa trại quản giáo, sao người không cho con?”
“ con không xu trong tay mà người vẫn ép con chuyển tiền, sao lúc không cho con?”
Chị gái chộp ống quần tôi.
“An An, mấy chuyện đều do , chẳng liên quan gì đến chị cả!”
tôi mắt đỏ ngầu, túm tóc chị ta.
“Con tiện nhân, không bày mưu tính kế ?”
“Rõ ràng chính dạy tao đi trộm bao c/ a/0 s/ u!”
cầu xin tôi vô dụng, chị gái lại quay sang nhìn Chu Tự Thư.
“Tự Thư , chính tôi không chê anh nghèo mà gả cho anh .”
“Con nhỏ cạnh anh vì tiền mà theo Phó Hoài An!”
“Tự Thư, vợ chồng nghèo còn nghĩa trăm ngày, nể tình kia chúng ta từng ở nhau, anh giúp tôi lần được không?”
Tôi lùi ra sau, đưa tay che tai Chu Tự Thư, không muốn để anh nghe những lời ghê tởm .
Anh gạt tay tôi xuống, nắm chặt , nhìn chị ta từng chữ từng chữ :
“Tôi không hay .”
“Nhưng tôi tôi yêu An An, ấy cũng yêu tôi.”
“Tôi còn , chính người luôn tổn thương An An.”
“ người luôn những chuyện hèn hạ bẩn thỉu.”