Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Nhưng không lâu sau, do không quen thuộc địa hình, họ lạc vào khu vực không người.

Một đàn sói phát hiện ra họ, nhảy lên cửa kính xe khiến Giang Hoài Xuyên không nhìn thấy đường, không thể quay xe trở lại.

Giang Hoài Xuyên chửi bới, còn bảo ba mẹ từ cốp xe lấy hai cây gậy ra, sau đó kéo Trần Thanh Thanh xuống xe cùng mình đuổi bầy sói.

Nhưng hai người bọn họ đã đánh giá thấp sức chiến đấu của đàn sói, chẳng mấy chốc bị chúng vồ tới cắn xé.

Ba mẹ chồng hoảng sợ, vội vàng mở cửa xe ra giúp đỡ.

Cuối cùng, bốn người họ bị bầy sói tấn công, đúng lúc chỗ họ cách cổng vào không xa, tiếng kêu đau đớn vang lên làm cảnh sát tuần tra ngoài vòng nghe thấy.

Sau đó là toàn bộ tình hình được cảnh sát kể lại.

Video kết thúc, mặt ai nấy đều tái nhợt. Bố mẹ tôi tức giận đến mức tiến lên mắng chửi họ:
“Đám người các người, trời tru đất diệt, bị sói cắn là đáng đời, dám lên kế hoạch hại chết con gái tôi!”

Hóa ra tất cả những chuyện này đều là kế hoạch từ trước của họ. Trong lòng tôi dâng lên nỗi căm hận ngùn ngụt:

“Tôi đã làm gì sai mà lại gặp phải loại người như các người!”

Không đợi bọn họ lên tiếng, tôi hít sâu một hơi, quay sang nói với cảnh sát:
“Cảnh sát, tôi muốn tố cáo Giang Hoài Xuyên và Trần Thanh Thanh có ý định mưu sát tôi để trục lợi tiền bảo hiểm. Mẹ chồng tôi biết rõ sự việc này nhưng vẫn đồng lõa, cũng có ý định hại chết tôi!”

Bằng chứng rành rành trước mắt, ánh mắt của cảnh sát nhìn Giang Hoài Xuyên và bọn họ cũng lộ rõ sự khinh ghét, đồng ý:
“Được rồi, cô Tống, nếu còn bằng chứng gì, xin giao nốt cho chúng tôi.”

Tôi liền lấy điện thoại dự phòng đưa cho họ:

“Trong này có bằng chứng ngoại tình của bọn họ, ảnh chụp hợp đồng bảo hiểm, còn có đoạn tin nhắn âm mưu hại tôi.”

Cảnh sát nhận lấy:
“Đã rõ. Chúng tôi sẽ kiểm tra xác minh các chứng cứ này. Cô hãy kiên nhẫn chờ vài ngày. Một khi chứng cứ xác thực, chúng tôi sẽ lập tức bắt giữ họ.”

Nói xong, cảnh sát liền cắt cử thêm người giám sát bọn họ để đề phòng chạy trốn, rồi rời đi.

Giang Hoài Xuyên lúc này mới bừng tỉnh, nước mắt nước mũi ròng ròng nhìn tôi:
“Nhược Nhược, dù sao cũng là vợ chồng một thời, xin em hãy tha cho anh một lần, anh không thể vào tù đâu!”

Chương 9

Trần Thanh Thanh cũng nhận ra tình thế bất lợi, liền quỳ xuống:
“Nhược Nhược, tớ vẫn luôn xem cậu là bạn thân nhất, cậu không thể để tớ ngồi tù đâu!”

Tôi nhìn bọn họ với ánh mắt chán ghét:
“Bây giờ mới biết cầu xin tôi sao? Lúc trước định hại tôi thì có nghĩ đến ngày hôm nay không?”

“Yên tâm đi, các người đều sẽ phải trả giá.”

Mẹ chồng khóc lóc cầu xin tôi:

“Con dâu à, con không thể đối xử với chúng ta như vậy, con còn đang mang đứa cháu đích tôn của nhà họ Giang mà!”

Tôi nở nụ cười tàn nhẫn, thẳng thắn nói ra sự thật:
“Trước khi đến đây, tôi đã phá thai rồi.”

Nói xong, tôi kéo bố mẹ rời khỏi phòng bệnh, mặc kệ mẹ chồng phía sau đang mắng chửi tôi thậm tệ.

Trần Thanh Thanh định kéo tôi lại, nhưng bị cảnh sát canh gác ngoài cửa ngăn lại.

Tôi và bố mẹ nghỉ tại khách sạn gần đó, chưa đầy mấy ngày đã nhận được phán quyết của tòa.

Cảnh sát đã xác minh sự việc là thật. Giang Hoài Xuyên và Trần Thanh Thanh bị kết án 20 năm tù vì tội mưu sát không thành và lừa đảo bảo hiểm.

Giang Hoài Xuyên do ngoại tình còn phải trắng tay rời khỏi hôn nhân.

Mẹ chồng vì biết chuyện nhưng không báo cho tôi, cũng bị phạt 5 năm tù.

Ba chồng nhờ luôn can ngăn, không tham gia vào kế hoạch giết người, nên được miễn tội.

Số tiền 140,000 đồng mà Trần Thanh Thanh còn nợ tôi cũng được hoàn trả từ tài khoản của cô ta.

Nghe kết quả này, trái tim tôi, vốn luôn căng thẳng từ khi trọng sinh, cuối cùng cũng được nhẹ nhõm.

Bản án cho tội ác của bọn họ ở kiếp trước cuối cùng cũng đến, dù muộn màng.

Sáng hôm sau, tôi và bố mẹ quyết định lên đường trở về.

Nhưng tôi bất ngờ nhận được điện thoại từ cảnh sát, họ nói Giang Hoài Xuyên và Trần Thanh Thanh luôn miệng đòi gặp tôi, còn nói gì đó về trọng sinh và cái chết.

Tôi giật mình, chẳng lẽ bọn họ cũng đã trọng sinh?

Tôi dặn bố mẹ yên tâm nghỉ ngơi tại khách sạn, còn mình thì lập tức tới phòng gặp tại trại giam.

Giang Hoài Xuyên ngồi trên xe lăn, nhìn thấy tôi liền kích động gào lên:
“Tống An Nhược, chẳng phải cô đã bị sói ăn thịt rồi sao? Tại sao chân tôi không còn, lại còn bị nhốt trong tù!”

Trần Thanh Thanh cũng hoảng loạn:
“Tôi rõ ràng đang đi mua túi xách trong trung tâm thương mại, sao lại ở đây, mặt tôi lại bị hủy hoại thế này!”

Tôi lập tức hiểu ra, thì ra bọn họ cũng đã trọng sinh, tâm trạng trở nên thoải mái, chút oán hận cuối cùng cũng tan biến.

Trời xanh có mắt, cuối cùng đời trước bọn họ cũng nhận quả báo.

Tôi cười lạnh nói:
“Các người muốn hại chết tôi, lẽ nào tôi lại không có chuẩn bị? Kết cục bây giờ đều là do các người tự chuốc lấy.”

“Các người cứ ngoan ngoãn ở trong tù mà hối lỗi đi!”

Nói xong, tôi không để ý đến tiếng kêu gào của bọn họ, quay người rời khỏi, tình cờ đi ngang qua ba chồng.

Phía sau vang lên tiếng Trần Thanh Thanh nghiến răng ken két:
“Tôi nhớ ra rồi, tất cả là tại lão già chết tiệt này!”

“Ông đã nói hết chuyện của chúng tôi cho bố mẹ của Tống An Nhược, khiến tôi và Hoài Xuyên đang đi mua sắm bị bố mẹ cô ta giết chết! Đều tại ông!”

Tiếng nghi ngờ của ba chồng càng lúc càng xa dần, tôi vẫn không dừng bước.

Trong lòng tôi chỉ thầm cảm ơn ba chồng, thì ra cuối cùng ông ấy cũng không chịu nổi cắn rứt lương tâm, đã nói sự thật cho bố mẹ tôi.

Nghĩ đến bố mẹ, hốc mắt tôi lại đỏ hoe, kiếp trước dù tôi cãi vã với họ đến mức không thể hoà giải, họ vẫn bất chấp tất cả để báo thù cho tôi.

Trở về khách sạn, bố mẹ nhìn tôi đôi mắt đẫm lệ, vội vàng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi chỉ bước lên ôm chầm lấy họ, nghẹn ngào nói:
“Bố mẹ, có hai người thật tốt.”

Sau đó, chúng tôi không vội quay về, mà quyết định đi Tây Tạng du lịch.

Thật ra, tôi cũng luôn khao khát được đến Tây Tạng, và trải qua hai kiếp người, cuối cùng tôi đã đặt chân đến Tây Tạng thật sự.

Khi bố mẹ chụp cho tôi những bức ảnh trong bộ trang phục thiếu nữ Tây Tạng dưới chân núi tuyết, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.

Họ thông báo rằng Giang Hoài Xuyên và Trần Thanh Thanh mỗi ngày đều trong trạng thái suy sụp, miệng không ngừng lẩm bẩm rằng “không nên như thế này”, “chúng tôi rất giàu mà”.

Đêm qua, nhân lúc lính gác sơ suất, cả hai đã đâm đầu vào tường tự sát.

Nghe tin này, mẹ chồng bị kích động đến mức nhồi máu cơ tim mà qua đời.

Ba chồng hoàn toàn mất hết hy vọng, buồn bã trở về quê nhà sống cuộc đời tàn lụi.

Tôi chỉ bình thản trả lời “biết rồi”, rồi quay lại nở nụ cười rạng rỡ với bố mẹ:
“Bố mẹ, hãy chụp cho con bức ảnh thật đẹp nhé!”

Bố mẹ bấm máy, khung hình ghi lại tôi trong bộ trang phục truyền thống Tây Tạng, nụ cười tươi sáng rạng ngời.

Mọi khổ đau của quá khứ, cuối cùng cũng hoá thành niềm hạnh phúc ngập tràn của hiện tại.

Những ngày sắp tới, nhất định sẽ trong sáng và rực rỡ như bầu trời xanh của cao nguyên này.

Tùy chỉnh
Danh sách chương