Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Mẹ tôi hốt bước tới nắm tay tôi, nhưng tôi khẽ né tránh.
Bà cuống quýt, giọng cao hẳn:
“Không phải như con đâu! Cái… cái tiền nhà đó là… là vay của họ hàng xa! Chủ yếu vì đám cưới của em trai quá, bên nhà gái thúc dữ lắm… Bọn mẹ không cố ý giấu con, chỉ con lo lắng, ảnh hưởng công việc …”
Bố tôi cũng vàng hùa theo:
“ Hạo là em trai ruột của con, sau này con sống khá giả rồi thì giúp đỡ nó nhiều một chút cũng là nên làm mà.”
Họ nói thì như an ủi, nhưng ánh mắt thì cứ liếc về phía người đàn ông ngồi cạnh tôi.
“Bạn trai giàu có” mà tôi thuê, đúng lúc chau mày, giọng đầy bất mãn:
“Cháu Nam Nam nói, đình khăn nên ấy gần như dốc hết tiền đi làm để gửi về, bản thân sống rất kham khổ. Thì ra, các bác còn dư sức lo nhà cưới cho con trai ?”
Một câu rơi xuống, sắc mặt bố mẹ tôi lập tức đỏ bừng như gan lợn.
Bố vàng ra hiệu cho tôi, bảo tìm cách nói đỡ.
Tôi bắt tín hiệu, lập tức hóa thân “đứa con gái hiểu ”, nhẹ nhàng kéo tay áo anh ta, nhỏ giọng:
“Anh nói vậy, bố mẹ em chắc chắn cũng có nỗi khổ riêng…”
Rồi tôi đưa tay chấm đi những giọt nước mắt vốn không hề tồn tại, giọng :
“Nhưng… bố, mẹ… Nếu đình mình còn vay mượn được tiền để nhà cho Hạo, thì… thì có thể xoay cho con chút tiền làm phẫu thuật không? Con… con nhất định sẽ trả lại sau này!”
Sắc mặt bố mẹ tôi lập tức tái nhợt.
Làm họ có thể đâu ra tiền chứ?
Khoản tiền đặt cọc nhà kia gần như vét sạch tích góp của họ, cộng thêm số tiền tôi đã gửi về đó, mới chắp vá đủ.
Giờ còn mong họ “xoay” cho tôi ?
Huống hồ lại ngay mặt “chàng rể vàng” thế này!
“Nam Nam, cái… cái này…”
Mẹ tôi cuống lắp bắp, chẳng câu.
“Tiền đó đã định chết rồi, đưa vào đặt cọc thì không rút ra được! Hơn nữa còn là tiền vay, phải trả lại người ta! Trong tay bố mẹ làm gì còn dư…”
Người “bạn trai giàu có” tôi thuê khẽ thở dài, bộ dạng như rất xử:
“Thật tiếc… vốn dĩ tôi đình Nam Nam hòa thuận, cha mẹ thương con, nên mới yên tâm đưa ra điều kiện trả ba. Nhưng xem ra… Nam Nam trong nhà này dường như chưa bao giờ được đối xử đúng mực. Điều này khiến tôi phải cân nhắc lại.”
“! mà, Lý tiên sinh! Xin anh suy lại!”
Mẹ tôi ba lần sính lễ có thể tan mây khói, lập tức hốt, chẳng còn giữ nổi thể diện.
“Chúng tôi… chúng tôi không phải không thương Nam Nam! Chỉ là… chỉ là khăn tạm thời ! Chúng tôi sẽ cách! Nhất định sẽ cách!”
Hai người nhìn nhau, trong mắt đầy giằng xé và tuyệt vọng.
Cuối cùng, lòng tham với sính lễ đã đè bẹp tất cả.
Mẹ tôi nghiến răng, như cắt thịt trong lòng, rẩy mở điện thoại:
“Nam Nam… là lỗi của mẹ. Giờ mẹ… mẹ chuyển cho con ít, con cầm tạm đã…”
Bàn tay bần bật, bà lôi tài khoản ra:
“Trong tay mẹ còn… còn năm nghìn tệ, con cầm đi!”
“Năm nghìn ư?”
Tôi còn chưa kịp mở , “người bạn trai giàu có” đã bật nhạt:
“Bác gái, lương một tháng của Nam Nam chắc cũng hơn con số này. ấy vì đình hy sinh ngần ấy năm, giờ bệnh tật cần phẫu thuật, mà đưa ra năm nghìn… e rằng mà gọi là ý.”
Mặt bố tôi sầm xuống, chẳng còn giữ được thể diện, trừng mắt lườm mẹ tôi, rồi vàng giành lời:
“Chuyển đi! Chuyển ba vạn! Bố còn ít tiền riêng, tất cả cho Nam Nam!”
Ông gần như gào lên.
Đó vốn là khoản ông lén tích cóp, dự định điện thoại mới cho em trai tôi.
Rất nhanh, điện thoại tôi rung lên báo tin nhắn: tài khoản vừa tăng thêm ba vạn năm ngàn tệ.
Tôi ngẩng đầu, trên mặt gắng gượng bày ra cảm động xen lẫn áy náy:
“Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ… Khoản này coi như con vay. Chờ khi con khỏe lại, con sẽ đi làm, trả dần cho hai người.”
“Con ngốc này, với bố mẹ thì vay mượn gì chứ!”
Mẹ tôi gượng , nhưng trong lòng chắc đang rỉ máu.
Ánh mắt bà liên tục liếc về phía “chàng rể vàng”, như anh ta không vừa ý.
Diễn viên kia rốt cuộc cũng mỉm hài lòng, gật đầu:
“Đó mới đúng là một đình. Bác trai bác gái yên tâm, chỉ cần đầy đủ, tôi lập tức chuyển ba lần tiền sính lễ vào tài khoản Nam Nam.
Khi ấy, Nam Nam có khoản tiền riêng, cũng sẽ thuận lợi hiếu kính cha mẹ, giúp đỡ em trai, phải không?”
“Đúng, đúng! Lý tiên sinh nói rất phải!”
Bố mẹ tôi xong lại rạng rỡ, như thể cảnh ngượng ngập ban nãy chưa từng tồn tại.
Chỉ có tôi là hiểu rõ.
Khoản “ ” và “sính lễ” mà họ khát khao, vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ hiện thực.
Vở kịch này, mới chỉ vừa mở màn.
8.
Tiễn “bạn trai đại ” rời đi, bố tôi lập tức xán lại gần, giọng đầy dò hỏi:
“Con gái à… cái mà cậu ta vừa nói, cụ thể là thế nào nhỉ?”
Trong lòng tôi lạnh, ngoài mặt lại tỏ vẻ vừa bị thuyết phục vừa hơi oán trách:
“Anh ấy nói là tùy tâm, nhưng ít nhất cũng phải ba mươi vạn mới ra dáng, không thì mất mặt lắm.
Nhưng bố mẹ lo, anh ấy còn bảo rồi, nếu nhà mình bỏ ra ba mươi vạn, anh ấy sẽ làm tròn, trả lại cho con hẳn một trăm vạn để làm của riêng.”
“Ba… ba mươi vạn?!”
Mẹ tôi hít mạnh một hơi lạnh, niềm vui vừa nãy bị hiện thực dội tắt ngúm, gương mặt viết đầy đau xót và cảnh giác.
“Giờ nhà mình đâu ra từng ấy tiền chứ?”
“Nhưng mẹ đi, ba lần đấy! Một trăm vạn cơ mà!”
Tôi cau mày, cố tình nhấn mạnh:
“Tiền đó tay, chẳng phải nhà mình sẽ thoải mái hơn ? Khoản vay nhà của em trai cũng sẽ dễ thở hơn nhiều.”
Bố mẹ tôi chìm vào cơn giằng xé kịch liệt.
Một bên là khối tiền khổng lồ trăm vạn ngay mắt.
Một bên là gần như vét sạch tất cả tích cóp trong nhà.
Cuối cùng, lòng tham thắng.
Sau một tranh cãi trong phòng, họ cắn răng đưa ra quyết định.
Họ nghiến răng quyết định — đem căn nhà mới cho em trai rút rao bán!
Tin vừa lan ra, “chuẩn em dâu” lập tức chạy tới, tức giận như nổ tung.
“Dựa vào cái gì mà bán nhà của tôi! Đó là nhà cưới của tôi!”
Em trai bố mẹ lỡ kể “ ba” cũng hiểu rõ trong lòng, vàng muốn giữ người yêu lại:
“ Lệ, em bình tĩnh đã! anh giải thích…”
Nhưng ta hất tay anh ra, ánh mắt như phun lửa, thẳng thừng chĩa mũi nhọn về phía tôi.
“Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh! Có phải chính chị xúi giục không?! Nhìn thấy em trai mình tốt đẹp thì chịu hả? Chính mình chẳng có ma nào thèm cưới, liền muốn phá hoại hôn sự của người khác ?!
“Tôi sớm đã biết mà! Các người lén lút nhà cho con trai, không nói cho chị ta biết, thế là chị ta ghen tức, trong lòng mất cân bằng!
“Mẹ anh cũng nói với tôi rồi, bảo chị chẳng qua chỉ là đứa nhỏ nhen, đọc sách giỏi thì có ích gì? Kiếm được mấy đồng lại tưởng mình ghê gớm, thực ra chẳng qua chỉ là đứa con gái lỗ vốn, sau này phải dựa vào em trai để che chở !”
9.
Sắc mặt bố mẹ tôi tức thì trắng bệch!
Mẹ tôi hốt , lao tới muốn bịt Lệ:
“Ôi giời ơi, con nói bậy cái gì thế! Hoàn toàn không có đó!”
Tôi thì lùi lại một bước, đôi môi rẩy, nước mắt tuôn xuống không kìm được.
Ánh mắt đầy bi thương, tin mà nhìn chằm chằm vào bố mẹ mình.
“Mẹ… lời ấy nói… là thật ? Thì ra trong lòng mẹ, con… chỉ là một đứa con gái lỗ vốn ư?”
Giọng tôi nghẹn ngào, lộ ra nỗi tuyệt vọng bị chính người thân ruột thịt đâm sau lưng.
“Không phải! Không phải đâu, Nam Nam, con nó nói bậy! Nó tức quá nên hồ đồ !”
Bố tôi cũng quýnh lên, quay sang quát em trai:
“Còn không mau kéo nó đi vào trong!”
Em trai vàng giữ chặt Lệ lôi đi, nhưng ta vùng vẫy gào lên:
“Tôi nói bậy à? Chính mẹ anh rõ ràng đã nói… Ưm Ưm—”
Những lời phía sau bị mẹ tôi vàng bịt kín .
Tôi đứng lặng tại chỗ, nước mắt rơi càng dữ dội, thân thể rẩy như thể sắp ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Mẹ tôi lao tới muốn ôm tôi, nhưng tôi chỉ khẽ đẩy tay bà ra…
“Thì ra… những món nợ kia đều là giả.
Cái gọi là thương con cũng là giả.
Mọi khăn khổ sở, tất cả đều là giả.
Chỉ là cái cớ để vắt kiệt con, để con không ngừng đổ máu nuôi cái nhà này, tích góp cho em trai… đúng không?
Đợi khi con chẳng còn tiền, sức khỏe cũng không còn, công việc sắp mất, thì lập tức đẩy con ra ngoài đổi tiền thách cưới…
Giờ ngay cả sau lưng, cũng nói con là đồ con gái lỗ vốn…
Mẹ, con là con ruột của mẹ đấy!”
Tôi nghẹn ngào, nhưng ánh mắt lại sáng rực lên từng tầng chất vấn, như dao găm từng nhát một vào tim họ.
Bố mẹ tôi vừa vừa .
Nhưng rõ ràng, cái khiến họ lo hơn cả không phải là nỗi đau của tôi…
Mà là rằng nếu tôi không chịu “mối hôn nhân béo bở” này, thì trăm vạn kia sẽ tan mây khói.
Mẹ tôi òa khóc.
Lần này là khóc thật, khóc giọng khản đi vì loạn:
“Nam Nam! Là mẹ sai rồi! Mẹ hồ đồ, mẹ chỉ lỡ khoe khoang với Lệ , tuyệt đối không phải lời thật lòng! Con mới là đứa hiểu nhất, là cột trụ chống đỡ cả nhà này! Sau này mẹ thề không bao giờ nói thế nữa! Con để bụng! Cái hôn sự này… tuyệt đối không thể bỏ được!”
Bố tôi cũng quýnh quáng chen vào, gật đầu lia lịa:
“Đúng, đúng! Là mẹ con lỡ lời! Để bố mắng bà ấy thay con! Con yên tâm, bán nhà được bao nhiêu, tất cả đều làm của cho con! Sau này trong nhà, cái gì cũng ưu tiên cho con hết! Em trai con, nó muốn gì thì tự lo!”
Bọn họ vây quanh tôi, thấp giọng năn nỉ, chưa bao giờ hạ mình mức đó.
Ra sức dỗ dành, như thể chỉ “con gà đẻ trứng vàng” này vỡ mất.
Trong lòng tôi chỉ thấy buồn , lạnh lẽo từng cơn.
Nhưng ngoài mặt giả vờ như người vừa bị tổn thương quá nặng, miễn cưỡng mới chịu để họ an ủi.
Tôi khẽ lau nước mắt, giọng còn nghẹn ngào:
“Hy vọng lần này, những gì bố mẹ nói… không phải là lừa con. Con mệt rồi, con về đây.”
Tôi xách túi, bước đi loạng choạng ra khỏi cửa.
Sau lưng chỉ còn lại căn nhà hỗn loạn, và cặp vợ chồng hốt .
Còn tôi, trong đầu đã sớm gieo được một hạt giống hoài nghi.
Bởi lẽ, tin tức Lệ “lỡ nói ra” — chính là do tôi cố ý để đồng nghiệp của ta truyền tai.