Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Không biết nhà ai xui xẻo cưới phải nàng ta nữa!”

Sắc mặt Tam tiểu thư tái mét, lớn tiếng phản bác rằng bản thân không hề làm vậy, nhưng chẳng ai thèm nghe nàng ta giải thích.

Thẩm Kim Hải vẫn tiếp tục châm chọc:

“Tướng mạo thể hiện tâm địa, Tam tiểu thư dạo này trông có vẻ kém sắc hơn trước không ít, chắc hẳn là làm nhiều chuyện thẹn với lương tâm?”

Dương Kỳ Thư cứng đờ người, hoảng hốt nhìn y.

Nàng ta sợ Thẩm Kim Hải sẽ vạch trần chuyện đã lợi dụng ta làm thế thân để đi gặp Triệu Thừa nên lắp bắp không dám trả lời.

Ta cúi người hành lễ:

“Đa tạ công tử cứu giúp. Hẳn là tiểu thư nhà ta có nỗi khổ riêng nên mới làm vậy. Bất luận tiểu thư có làm gì đi chăng nữa, nô tỳ cũng không trách nàng.”

Ta tỏ ra sợ hãi, bộ dạng yếu ớt đến đáng thương.

Mọi người bắt đầu bênh vực ta, lên tiếng bất bình thay ta.

Càng có nhiều người thương cảm ta thì Tam tiểu thư lại càng đáng ghét trong mắt bọn họ.

Giả bộ đáng thương?

Trò này ta đã nhìn quen từ kiếp trước rồi.

Trong mắt Tam tiểu thư, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì những kẻ như ta chỉ là con tốt thí, tiện tay là có thể lợi dụng.

Hôm nay, ta sẽ để nàng ta hiểu rằng, ta cũng là con người, cũng biết uất ức, cũng biết phẫn nộ!

Nhìn Tam tiểu thư bị người đời khinh bỉ, đây chỉ là món khai vị mà thôi.

8

Cuối cùng, Tam tiểu thư khóc lóc quay về phủ.

Nàng ta bắt ta quỳ trong viện suốt ba ngày để trút giận.

Chỉ cần trở về phủ, Dương Kỳ Thư vẫn là tiểu thư cao cao tại thượng, còn ta vẫn chỉ là một nha hoàn hèn mọn như cỏ rác.

Đêm xuống, ta đã quỳ suốt một ngày, mồ hôi lạnh túa ra từ trán.

Tam tiểu thư đẩy cửa bước vào, dáng vẻ trịch thượng ngồi trên ghế gỗ lim, nhấn mạnh từng câu từng chữ:

“Tố Ngọc, ngươi đừng tưởng rằng được Tứ công tử để mắt thì ngươi có thể khác biệt!”

“Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta còn ở đây thì ngươi mãi mãi chỉ có thể là một nha hoàn hèn mọn!”

Ta vừa bị ngâm nước cả buổi sáng, lại thêm giận dữ công tâm nên vừa ngẩng đầu lên liền ngã xuống đất, trước khi ngất đi, ta chỉ kịp nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Dương Kỳ Thư.

“Này, tỉnh dậy đi.”

Tiếng vỗ nhẹ vang lên, ta mơ hồ mở mắt.

“Tứ công tử? Sao ngươi lại ở đây?”

Ta khó hiểu nhìn Thẩm Kim Hải.

Dương phủ phòng thủ nghiêm ngặt, người thường căn bản không vào được.

“Chuyện này có gì khó? Ngay cả hoàng cung ta cũng dám vào, huống hồ chỉ là một cái Dương phủ nhỏ bé.”

Y lại nói tiếp:

“Ta biết ban ngày ngươi đã đắc tội Tam tiểu thư nên đến xem ngươi thế nào.”

“Thật cảm tạ công tử…”

“Đừng quỳ nữa, ta đưa ngươi ra ngoài.”

Ta quyết đoán hất tay y ra:

“Không được…”

“Yên tâm, nàng ta sẽ không phát hiện đâu. Ta đã hạ mê hương cho nàng ta rồi.”

Gan cũng lớn quá rồi đấy…

Nhưng ta thích.

Thẩm Kim Hải dẫn ta dạo quanh chợ đêm, ta cầm một xâu hồ lô mà vui vẻ chạy nhảy.

Chưa bao giờ ta được tự do như thế này.

“Tố Ngọc, cho ngươi cái này.”

Ta cúi đầu nhìn – là một lọ kim sang dược.

“Bôi lên mỗi sáng tối một lần, như vậy sau này sẽ không bị đau đầu gối nữa.”

Ta nghiêng mặt, giấu đi những giọt lệ lặng lẽ rơi xuống:

“Tứ công tử, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?”

Thẩm Kim Hải cười khổ:

“Hồi nhỏ, mỗi lần ta bị phạt quỳ, mẫu thân cũng sẽ làm vậy với ta.”

Ta ngạc nhiên nhìn y.

“Mọi người đều nói ta có một người ‘mẫu thân’ tốt, muốn gì cũng được. Nhưng bọn họ đâu biết, ta có thể sống đến hôm nay là nhờ mẫu thân ta lấy mạng đổi mạng.”

Ta bỗng nảy ra một suy nghĩ lớn mật.

Có lẽ, chỉ cần Tam tiểu thư còn dính dáng đến Triệu Thừa thì ta vẫn còn cơ hội.

“Tứ công tử, giúp ta điều tra xem bây giờ Triệu Thừa đang ở đâu.”

9

Ban ngày, ta vẫn như thường lệ đến phòng Dương Kỳ Thư thỉnh an, hầu hạ nàng ta chu đáo.

Ban đêm, Thẩm Kim Hải lại dùng khinh công đưa ta ra khỏi phủ dạo chơi, đồng thời mang về không ít tin tức hữu ích.

Hôm nay, ta gõ cửa phòng Tam tiểu thư, cảnh giác nhìn quanh, rồi hạ giọng nói với nàng ta:

“Nô tỳ có một chuyện không biết có nên nói hay không.”

Tam tiểu thư liếc ta một cái, giọng điệu không kiên nhẫn:

“Nói.”

“Liên quan đến Triệu công tử…”

Lời còn chưa dứt, nàng ta đã bật dậy khỏi ghế, nắm chặt vai ta mà kích động hỏi:

“Thừa ca ca làm sao?”

“Tiểu thư bớt nóng vội, nô tỳ tình cờ gặp công tử ở Nhạc Nhân Phường. Hắn đang đọc lại những bài thơ tình từng viết cho tiểu thư, say khướt đến không biết trời đất gì nữa.”

Thực ra, ta đang lừa nàng ta.

Lúc tìm được Triệu Thừa, hắn đang ôm chân một vị tiểu thư khác, chỉ tiếc là đối phương chê hắn nghèo túng nên chẳng thèm đoái hoài.

Nghe ta nói xong, Tam tiểu thư như tìm được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay ta không buông:

“Ta biết mà! Thừa ca ca nhất định sẽ không quên ta…”

“Tố Ngọc, ngươi giúp ta đưa chàng tới gặp ta có được không?”

Ta không vội đồng ý ngay.

Cá đã mắc câu, không thể vội kéo lưới.

Nếu món lợi đến quá dễ dàng thì nàng ta sẽ chẳng trân trọng.

Ta ghé sát tai nàng ta, hạ giọng:

“Chuyện này chỉ hai chúng ta biết, mong tiểu thư đừng để lộ ra ngoài.”

Dương Kỳ Thư gật đầu như giã tỏi, còn đưa cho ta năm mươi lượng bạc, dặn dò ta đưa cho Triệu Thừa.

Ta đến nơi ở của hắn.

So với khu ổ chuột thì khá hơn một chút, nhưng chỉ chút ít mà thôi.

Không còn sự chu cấp của Tam tiểu thư, trong nhà ngay cả một món đồ tử tế cũng không có.

Ta bảo hắn:

“Nếu muốn trở lại những ngày vinh hoa như trước thì phải giữ chặt Tam tiểu thư. Nếu để nàng ta thực sự quên ngươi thì coi như hết đời rồi.”

Sắc mặt Triệu Thừa trầm xuống:

“Ta cũng muốn gặp Kỳ Thư, nhưng ta không có cách nào cả!”

Ta đột nhiên thốt lên một câu:

“Nếu ta có thể giúp ngươi gặp Tam tiểu thư thì sao?”

Hắn lập tức ngẩng đầu, quỳ bò đến bên chân ta mà cầu xin:

“Chỉ cần ta có thể quay về bên Kỳ Thư thì sau này ngươi muốn ta làm gì, ta đều sẽ làm!”

Ta cười khinh miệt, nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi.

“Năm đó, ở hội đèn Trung thu, những tên ‘phản quân’ kia là do ngươi tìm đến có đúng không? Ngươi sắp đặt tất cả chỉ để trèo lên Tam tiểu thư?”

Triệu Thừa lảng tránh ánh mắt ta, chột dạ nói:

“Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ, ta không quen biết đám phản quân nào hết!”

Năm đó đúng là có phản quân gây rối, nhưng chúng đã sớm bị quan quân trấn áp.

Còn đám người bắt cóc Tam tiểu thư đều là do Triệu Thừa thuê đến, tất cả chỉ để hắn có cơ hội làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, từ đó bám vào Dương gia mà đổi đời.

Những chuyện này đều do Thẩm Kim Hải điều tra giúp ta.

Ta cười nhạt:

“Ta sẽ không vạch trần ngươi trước mặt Tam tiểu thư, nhưng ngươi phải hứa với ta một điều.”

Hắn vội vàng hỏi:

“Điều gì?”

“Ngươi phải vĩnh viễn ở bên Tam tiểu thư, như vậy mới xứng đáng với sự toan tính của ngươi.”

10

Thẩm Kim Hải lại tìm đến ta.

Nhưng lần này, ta từ chối gặp mặt y.

Ta đã có kế hoạch của riêng mình.

Ta đứng sau cánh cửa, nói với Thẩm Kim Hải:

“Nếu cứ tiếp tục như thế này, chúng ta sẽ không có kết cục tốt. Chỉ cần Tam tiểu thư còn tồn tại thì ta mãi mãi chỉ là một nha hoàn.”

Y tức giận đấm mạnh vào cửa, cảm thán sự bất công của thế gian.

Thật khó khăn lắm mới gặp được người mình khiến động lòng, vậy mà lại không thể ở bên nhau.

“Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?”

Thẩm Kim Hải tuyệt vọng hỏi, giọng đầy u uất.

Nhìn vẻ phẫn hận của y, ta biết, lúc này đã có thể nói cho y kế hoạch của ta.

Ta kể với y về chuyện Tam tiểu thư muốn cùng Triệu Thừa bỏ trốn.

Từ trong mắt Thẩm Kim Hải, ta thấy rõ sự hưng phấn.

Y nói, chỉ để bọn họ bỏ trốn thôi thì chưa đủ, nhất định phải “diệt cỏ tận gốc” để tránh hậu họa về sau.

Tùy chỉnh
Danh sách chương