Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8paz9aLmle

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Giây phút đó, y không còn là vị công tử được nuông chiều nữa, mà đã trở thành người có thể gánh vác cả đời ta.

Một lúc lâu sau, Thẩm Kim Hải khẽ nói:

“Tố Ngọc, chuyện thân phận của nàng, ta sẽ giải quyết.”

Ta lắc đầu:

“Nhưng thân phận của ta vẫn nằm trong tay Tần phu nhân, e rằng bà ta sẽ không dễ dàng buông tha cho ta.”

Y nhìn ta bằng ánh mắt kiên định:

“Nàng có tin ta không?”

Ta khẽ đáp:

“Tin.”

“Vậy thì hãy đợi ta.”

11

Ngày hôm sau, ta nghe nói nha hành có người đến Dương phủ, báo rằng dấu triện dầu trên khế ước thân phận của nô bộc đã bị phai màu, sợ rằng sau này sẽ có kẻ lợi dụng kẽ hở để trốn khỏi chủ nhân.

Tần phu nhân lo lắng hỏi:

“Phải làm sao bây giờ? Những nô bộc này đều là ta dùng bạc thật mua về, quan phủ không thể không thừa nhận được!”

Tên nha hành để lộ hàm răng đầy vết ố vàng, cười nói:

“Phu nhân yên tâm, chẳng phải ta đã đến đây ngay lập tức rồi sao? Chúng ta sẽ đóng lại quan ấn cho kế ước thân phận, dù có là một con muỗi cũng đừng mong bay ra khỏi Dương phủ.”

Nghe vậy, Tần phu nhân rốt cuộc cũng yên lòng mà giao toàn bộ thân phận khế của hạ nhân trong phủ cho nha hành, rồi khách sáo tiễn hắn ra ngoài.

Cùng lúc đó, trong sảnh tiếp khách, Thẩm Kim Hải đang ngồi đối diện Dương lão gia, vui vẻ cùng nhau thưởng trà.

Y nâng chén trà lên, nhàn nhã nói:

“Dương lão gia gia phong nghiêm cẩn, Kim Hải chỉ mong có thể sớm ngày đón Tam tiểu thư về phủ.”

Dương lão gia vuốt chòm râu, cười lớn:

“Hiền tế khách khí rồi, nha đầu nhà ta bị chiều hư mất rồi, cũng chỉ có con chịu nhìn trúng nó thôi. Sau này còn mong Giả phu nhân dạy dỗ nhiều hơn, đừng để ta mất mặt, ha ha ha…”

Thẩm Kim Hải mỉm cười, nhưng trong lại lòng nghĩ, người ta để mắt tới vốn không phải nàng ta.

Y tiếp tục:

“Mẫu thân ta có dặn dò, mùng tám tháng sau là ngày tốt, không biết Dương lão gia có tính toán gì không?”

Dương lão gia vừa nghe thì lập tức vui mừng xoa râu:

“Đúng là ngày tốt! Hôn sự các con sớm định xuống khiến ta cũng yên tâm hơn.”

12

Ở một nơi khác, Dương Kỳ Thư sau khi biết tin hôn kỳ bị đẩy sớm lên thì tức giận đập phá hết đồ đạc trong phòng.

“Ta không muốn gả đến Hầu phủ! Nếu ta thật sự gả đi, vậy còn Thừa ca ca thì sao? Ngươi mau đi tìm chàng ấy, ta có chuyện muốn hỏi!”

Ta vừa giả vờ an ủi Tam tiểu thư vừa đáp lời.

Trước khi Triệu Thừa vào phủ, ta dặn hắn lần nữa:

“Đừng quên lời ngươi đã hứa với ta.”

Hắn nghiêm túc gật đầu, đắc ý bước vào phòng Tam tiểu thư.

Ta nép ngoài cửa sổ cẩn thận lắng nghe từng lời, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

Dương Kỳ Thư vừa nhìn thấy Triệu Thừa liền nhào vào lòng hắn mà khóc lóc thảm thiết:

“Thừa ca ca, ta không muốn lấy Thẩm Kim Hải! Hắn từng làm ta mất mặt ở hội Quan Điểu, bây giờ còn nói với phụ thân để đẩy nhanh hôn kỳ, nhất định là hắnđã biết chuyện của chúng ta nên muốn sớm đưa ta vào Hầu phủ để từ từ hành hạ ta! Đây chẳng phải ép ta vào chỗ c/h/ế/t sao?”

Ta thực sự không hiểu, tư duy của Dương Kỳ Thư sao có thể kỳ lạ đến mức này?

Triệu Thừa thở dài, dịu giọng nói:

“Kỳ Thư, chỉ trách ta chỉ là một thư sinh nghèo hèn, không thể cho nàng cuộc sống phú quý. Nhưng nàng có bằng lòng cùng ta cao chạy xa bay, làm một đôi uyên ương phiêu bạt giang hồ không?”

Tam tiểu thư nghẹn ngào đáp:

“Nhưng nếu ta đithì Dương phủ phải làm sao? Phụ mẫu ta phải làm sao? Họ sẽ thân bại danh liệt mất!”

Triệu Thừa vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng ta, thì thầm:

“Nàng quên mất còn có nha hoàn Tố Ngọc sao? Chỉ cần để nàng ta thay nàng xuất giá, sau đó diệt trừ nàng ta thì chẳng ai phát hiện ra cả. Như vậy, ai có thể trách tội chúng ta đây?”

Hắn tiếp tục dụ dỗ:

“Nhớ mang theo toàn bộ đồ đáng giá, chúng ta sẽ đến một nơi mới để bắt đầu lại từ đầu.”

Nghe đến đây, ta suýt nữa nghiến nát cả răng.

Kiếp trước, bọn họ cũng bàn bạc hãm hại ta như thế này sao?

Chẳng lẽ mạng của một nha hoàn như ta lại thấp kém đến mức bị người khác tùy ý sắp đặt số phận?

Không!

Ta nhất định sẽ để bọn họ phải nếm đủ hậu quả!

Bọn họ muốn bỏ trốn?

Vậy thì ta sẽ giúp bọn họ được như ý!

Đến tận đêm, khi Tần phu nhân đến thúc giục thì Triệu Thừa mới bịn rịn rời khỏi viện sen.

13

Dương Kỳ Thư như biến thành một người khác, càng ngày càng đối xử tốt với ta.

Có bánh ngọt mới ra lò thì chia cho ta một phần.

Vải vóc mới đến cũng cắt thêm một đoạn cho ta may y phục.

Chỉ trong thời gian ngắn, ta đã trở thành người được sủng ái nhất trong viện.

Những nha hoàn, bà tử từng khinh thường ta, bây giờ ai nấy đều thay đổi thái độ, liên tục tâng bốc nịnh nọt.

Nếu là kiếp trước, ta hẳn sẽ cảm thấy trời xanh có mắt, cuối cùng Tam tiểu thư cũng nhìn thấy lòng trung thành của ta.

Nhưng ta đã sống lại một lần, biết rõ nàng ta chỉ muốn dùng cái c/h/ế/t của ta để đổi lấy tự do của chính mình.

Chỉ tiếc, bọn họ không xứng đáng có được tự do.

Ban đêm, Thẩm Kim Hải vẫn như thường lệ đến tìm ta.

Y nói:

“Ta đã bố trí chướng ngại trên đường chạy trốn của bọn họ, nếu muốn đi thì chỉ có thể vòng qua khu rừng hoang vắng không một bóng người.”

Ta hài lòng nở nụ cười:

“Nếu không một ai qua lại, vậy cho dù có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai hay biết.”

Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày đại hôn đã đến.

Dương phủ giăng đèn kết hoa, náo nhiệt rộn ràng.

Dương Kỳ Thư vẫn như kiếp trước gọi ta vào nội thất, nói không ít lời dịu dàng ngọt ngào với ta.

Nhưng đáng tiếc, ta đã không còn là một nha hoàn mặc người đùa bỡn nữa.

Không, ta thậm chí còn không phải nha hoàn nữa – bởi vì khế ước thân phận của ta đã sớm bị Thẩm Kim Hải đổi thành lương dân.

Ta kiềm chế nỗi ghê tởm trong lòng, gượng cười nói:

“Tiểu thư phải mau chóng lên đường, Triệu công tử đã đợi bên ngoài lâu rồi, xin tiểu thư nhanh chóng cùng chàng rời đi, nếu còn chậm trễ sợ sẽ không kịp.”

Mặt Dương Kỳ Thư thoáng hiện vẻ nghi ngờ:

“Sao ngươi biết Thừa ca ca đang ở ngoài?”

“Khi nô tỳ vào đây thì hắn đã đứng chờ sẵn ngoài cổng rồi. Chuyện ở đây, nô tỳ sẽ xử lý ổn thỏa, tiểu thư mau đi đi.”

Tam tiểu thư nửa tin nửa ngờ bước ra ngoài, thấy bên cạnh Triệu Thừa có vài hán tử cao lớn, lúc này mới an tâm.

Nàng ta nghĩ rằng, cho dù bọn họ đi trước thì ta cũng sẽ bị những người này khống chế.

Nhưng nàng ta đâu hay biết, những người đó đều đã bị Thẩm Kim Hải tráo đổi thành người của y.

Bên ngoài, Chương ma ma lớn tiếng gọi:

“Mời tiểu thư nhanh chóng trang điểm, tân lang đã xuất phát từ Hầu phủ rồi!”

Trong mắt Tam tiểu thư thoáng hiện vẻ hoảng loạn.

Triệu Thừa liếc nhìn một trong những hán tử kia, sau đó vội vàng kéo nàng ta chạy ra hậu viện.

Ta ngồi trong đại sảnh, nhìn mấy hán tử bị bỏ lại, khẽ nhếch môi phân phó:

“Canh chừng cổng chính, không cho bất cứ ai vào.”

“Rõ!”

14

Chẳng mấy chốc, ta đã khoác lên người bộ hỷ phục.

Nhìn vào đồng gương đồng, ta nhận ra bộ y phục này vừa vặn đến mức như thể được may riêng cho ta.

Lần này, ta sẽ sống vì chính mình, không còn là vật hi sinh thay thế cho bất cứ ai nữa.

Kiệu hoa tiến vào Dương phủ, ta phủ khăn voan đỏ, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, ta bước qua chậu than, lên kiệu hoa.

Dọc đường đi, tiếng trống nhạc vang dội, ta cứ thế mà rộn ràng tiến vào Hầu phủ.

Thẩm Kim Hải nắm tay ta cùng bước vào chính sảnh.

Lão gia và phu nhân của Hầu phủ an tọa trên ghế chủ vị, đúng lúc chúng ta chuẩn bị dâng trà, Lưu ma ma bên cạnh Giả phu nhân bất ngờ cất tiếng.

“Lão thân nghe nói, sau lưng Tam tiểu thư có một vết bớt hình rắn là điềm chẳng lành, không biết có thật không?”

Bà ta đang thăm dò thân phận của ta, cũng là muốn cho ta một đòn phủ đầu.

Ta hành lễ, bình thản nói:

“Trước mặt phụ mẫu, tân nương xin được nói vài lời.”

“Lưu ma ma, ta không biết bà nghe điều này từ đâu, nhưng bàn luận về chủ tử, bà nói xem đáng bị tội gì?”

Ta tiếp tục nói một cách mạnh mẽ:

“Dù ta chưa hoàn thành lễ bái đường, chưa chính thức thành chủ tử của bà, nhưng dù sao ta cũng là khách quý của phủ này, bà có biết quy tắc tiếp khách không?”

Lưu ma ma không ngờ ta không hề giống với lời đồn, mà ngược lại còn ăn nói rõ ràng, lý lẽ sắc bén khiến bà ta nhất thời hoảng loạn:

“Lão thân không có ý đó… chỉ là quan tâm đến vận mệnh của chủ nhân, nên nhất thời sốt ruột, lỡ miệng mà thôi…”

Ta cười nhạt:

“Bà quan tâm đến vận mệnh chủ nhân sao không hỏi riêng ta mà lại cố tình nói trước mặt tất cả mọi người? Đây là đang rắp tâm làm mất mặt ta sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương