Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“Mời tiếp viên hàng không của các khoang xác lại nhân , bay chuẩn bị cất cánh.”
Tôi đột ngột quay đầu lại, Vương Tư Nhiên lẽ đang phải ở vị Ba kiểm tra lượng hành khách trong khoang thương gia đã biến mất, thay chính là bạn tốt của cô ta.
Tiết Tiểu Thất, người đáng lẽ phải ở vị Năm kiểm tra lại hành lí của hành khách cũng như dây an toàn đã được thắt chặt chưa, lại đang đứng ở trước khoang thương gia thay cho Vương Tư Nhiên.
Ánh mắt của cô ta có chút né tránh, không dám nhìn thẳng tôi.
“Đã hoàn tất xác lượng hành khách trong khoang cabin.”
“Đã hoàn tất xác lượng hành khách trong khoang thương gia.”
Tôi lên phía trước, muốn xác lại nhân trong khoang thương gia lần, bị Tiết Tiểu Thất chặn lại, “Tiếp viên trưởng, tôi đã xác rồi, không cần làm phiền chị đâu.”
Thấy tôi không quay đầu lại, ngữ khí của cô ta trở nên cao vút bén nhọn, “Không phải chị lại định bắt Vương Tư Nhiên đấy chứ?! Cô ấy WC mà thôi, coi chừng tôi báo cáo trưởng, lúc ấy bị phạt cũng đừng tôi đấy!”
Vương Tư Nhiên vốn là nhân viên mới, lẽ thời gian ngồi máy bay không đủ dài để có tư cách làm việc ở khoang thương gia, cô ta lại nhờ việc là đàn em của chồng tôi, lợi dụng quan hệ hắn nên mới được cất nhắc.
Bây giờ cô ta lại dám tự ý rời khỏi vị , lơ là nhiệm vụ.
Không chờ Tiết Tiểu Thất hết câu, tôi trực tiếp đẩy cô ta sang bên, bước khoang thương gia, quả nhiên trong khoang đáng lẽ phải có sáu hành khách, lúc có hai người.
Tôi đến WC tìm Vương Tư Nhiên, cũng chẳng thấy cái bóng của cô ta.
Đời trước, bởi vì muốn thu hút sự chú ý của vị thiếu gia giàu có ở khoang thương gia, máy bay cất cánh, Vương Tư Nhiên cố ý không báo cho vị khách khác đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ.
Tới máy bay hạ cánh, người mới phát hiện vị hành khách hạng bạch kim còn đang ở trạm trung chuyển.
Vương Tư Nhiên bày dáng vẻ nũng nịu oan ức, cố ý ám tôi làm khó cô ta, không báo cho cô ta tin máy bay sắp cất cánh để chối bỏ nhiệm, khiến cho hành khách đồng cảm cô ta, đồng loạt khiếu nại tôi.
Sau , tất tiếp viên trong bay đều bị sa thải và cấm bay vĩnh viễn, ngay nhân viên trong phòng nghỉ cũng phải kiểm điểm và đình công tác.
Không bao lâu sau, dưới sự bảo đảm của Thành chồng tôi, Vương Tư Nhiên có thể trở lại công việc, còn tôi lại chết trong lửa hận.
Dựa nhớ đời trước, tôi ngăn cản đồng nghiệp chuẩn bị đóng cửa, đồng thời báo cho trưởng Thành chuyện , “ hành khách ở khoang thương gia chưa lên máy bay.”
“Không sao, cứ cất cánh . không chừng những vị khách muốn bay khác.”
2
Tôi cười lạnh, “Vương Tư Nhiên cũng không có trên máy bay. Tôi đã báo tin cho các nhân viên ở sân bay, bọn họ sẽ nhanh chóng đưa hành khách và cô ta trở về.”
trưởng Thành hầu như tức khắc khỏi phòng điều khiển, lớn giọng quát tôi, “Vì sao cô cứ phải làm khó Vương Tư Nhiên vậy?! Tôi đã rồi, cô ấy là đàn em của tôi, giữa chúng tôi không có gì !”
Tôi mở camera công việc , “Vương Tư Nhiên tự ý rời khỏi vị công tác, Tiết Tiểu Thất cố ý che giấu cho cô ta, vị hành khách bạch kim chưa lên máy bay, nếu trưởng Thành cho cất cánh lúc sẽ gây sai lầm rất lớn, sợ là tất nhân viên trên bay đều không gánh vác nổi!”
Bị tôi phản bác trước nhiều người như vậy, Thành cảm thấy vô cùng mất , vung tay tát thẳng tôi, “Tôi là trưởng, tôi cất cánh đúng giờ thì phải cất cánh đúng giờ! Vương Tư Nhiên đã xin phép tôi rồi, là thân thể không thoải mái!”
Tôi đưa tay lên sờ má, nửa bên tôi đã sưng lên.
“Công việc của người là phải phối hợp nhau, hơn nữa tiếp viên chịu sự quản lí của tiếp viên trưởng, không liên quan gì tới trưởng !” Tôi quay sang nhìn người, “Các vị đều có nhiệm riêng trên vai, nếu để vì cá nhân nào mà mất công việc, gánh nặng cuộc sống sẽ đè xuống, tôi nghĩ không ai muốn gặp cảnh .”
Thành không đếm xỉa gì đến tôi, “Đóng cửa, lập tức cất cánh!”
Những người sau tôi không ai muốn bị mất công việc tốt, ai cũng biết nếu bị hành khách bạch kim phàn nàn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Tôi chỉnh trang lại y phục, tự dẫn theo nhóm thành viên đến lối lên máy bay, quả nhiên thấy Vương Tư Nhiên đỏ theo sau vị hành khách.
“Vô cùng xin , là do tiếp viên của chúng tôi tự ý rời khỏi vị , không kịp thời báo cho các vị, kết thúc bay tôi sẽ báo lên cấp trên để xử lí thích đáng. Vé máy bay lần tôi sẽ chi trả cho các vị, mời người lên máy bay.” Tôi cúi đầu, thành khẩn .
vị khách tuy lộ rõ vẻ không vui trên vô cùng công chính, “Người nào làm sai sẽ phải gánh vác nhiệm, cô ta còn tiếp viên trưởng chưa báo về việc lên máy bay. Nếu không nhờ cô báo cho nhân viên sân bay tới đón chúng tôi, lần chúng tôi đúng là bị cô ta hại thảm rồi.”
3
Vương Tư Nhiên hoảng sợ núp sau lưng Thành, oan ức giải thích, “Thật xin , tôi cũng muốn giúp đỡ các vị mà thôi, luôn theo hỗ trợ người mà. Do tiếp viên trưởng báo lần nên tôi không nghe rõ, nếu tiếp viên trưởng chuyên nghiệp hơn chút, nhất định sẽ không xảy chuyện như vậy.”
Mỗi gặp chuyện, Vương Tư Nhiên đều chối bỏ nhiệm như vậy. tôi biết rõ, chẳng qua là cô ta muốn có thể vị thiếu gia giàu có nhiều hơn mấy câu, muốn được người khác chú ý, nên mới cố ý không báo cho người lên máy bay.
Vậy mà bây giờ, cô ta lại lật không chớp mắt đổ do tôi không báo nhiều lần.
làm việc, cô ta luôn không an phận, luôn tìm cách làm quen những khách hàng giàu có, cốt được gả cho phú nhị đại, đặc biệt là những hành khách hạng bạch kim của bay.
Trong các buổi huấn luyện và các bay chuẩn bị cất cánh, cô ta cũng chưa từng đến đúng giờ, làm mất lòng rất nhiều vị khách, cuối cùng đều nhờ đồng nghiệp xin khách hàng thay cô ta, còn cô ta biết nức nở oán khách bay thấy cô ta xinh đẹp nên cố tình gây khó dễ.
tất chúng tôi đều biết, cô ta khinh thường những vị khách trang phục bình thường tới mức nào.