Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Sau khi máy bay hạ cánh, Vương Tư Nhiên nấn ná hồi lâu không rời , ra vẻ đáng xin tôi đừng báo lại sai lầm hôm nay của cô ta.
Phó cơ trưởng là chó liếm của Vương Tư Nhiên, thấy dáng vẻ ấm ức yếu ớt của cô ta liền nổi máu anh hùng, ngang nhiên che chở cho cô ta trước mặt mọi người, “Bỏ , chuyện này cũng không trách cô ấy được. Dù sao Tư Nhiên vẫn còn trẻ, có rất nhiều thời gian để học hỏi thêm.”
Tôi lạnh nhạt ngắt lời hắn, “Chuyến này là chuyến bay cuối cùng đến đây ngày hôm nay, bốn vị hành khách không kịp lên máy bay, họ phải lại sân bay đêm. Chuyện lớn như vậy, toàn bộ nhân viên khiển trách sa thải, anh có gánh vác được không? Có ai không trẻ tuổi chứ?! Tôi cũng bằng tuổi Vương Tư Nhiên, chẳng là vào nghề sớm cô ta vài năm thôi. Sai lầm cơ bản như vậy cũng có mắc phải, tới khi cấp trách phạt, anh thay cho cô ta chứ?!”
Phó cơ trưởng chẳng chỉ là kẻ mạnh miệng, cũng không dám mang tiền đồ của ra đánh cược, không dám lên tiếng nữa.
Ngược lại là người chồng tốt Trương Thành của tôi, thấy Vương Tư Nhiên cắn môi đáng liền không đành lòng, đứng dậy sầm mặt quát tôi trước mặt mọi người, “Không phải hôm nay tôi bảo cô chỉ bảo cho Vương Tư Nhiên sao? cô cùng cô ấy đến phòng nghỉ, nhất định không xảy ra chuyện như vậy! nữa cô là viên trưởng, cô ấy phạm sai lầm chính là lỗi của cô! Cô mới phải là người phạt mới !”
Vương Tư Nhiên nắm tay bạn tốt Tiết Tiểu Thất, hai mắt đỏ bừng, “Chị dâu, tuy và anh thân thiết, nhưng chị cũng không để lấy công trả thù tư, luôn nhắm vào như vậy chứ? nữa chị thông báo nhiều lần, chuyện hôm nay còn có xảy ra sao?”
Trương Thành lập tức dịu giọng, “Cô xem, ngay cả cũng hiểu chuyện cô!”
Tôi chỉ cảm thấy nực cười, mấy lời như vậy bọn họ cũng nói ra được, “ hôm nay hành khách bạch kim khiếu nại cơ trưởng, tôi xem anh còn mặt mũi nào đứng đây trợn mắt lớn giọng như vậy!”
Trương Thành càng thêm tức giận, “Cô ấy là nhân viên mới, sao cô không hướng dẫn cô ấy? Cô ấy không biết thì thôi, chẳng lẽ cô cũng không biết sao?! Hiện tại cũng không gây ra tổn thất gì, cô còn báo gì nữa?!”
5
Vương Tư Nhiên cơn giận của Trương Thành cho giật hoảng sợ, hắn liền nắm tay cô ta, thanh âm dịu dàng, “Không sao, có anh đây rồi. Hôm nay ai dám báo lên , anh khiến kẻ phải trả giá!”
Hắn hung tợn nhìn tôi như nhìn kẻ thù giết cha, “Cô đừng có mượn chuyện công tác khó Vương Tư Nhiên! Chẳng lãnh đạo nể mặt tôi là cơ trưởng nên mới giao cho cô vị trí viên trưởng, năng lực của cô, cô tưởng cô xứng chức vị sao? Cô leo lên được vị trí là nhờ dính hào quang của tôi thôi!”
Lời của hắn từ trong ra ngoài là hạ thấp tôi, bảo vệ cho Vương Tư Nhiên hắn yêu nhất. Nhưng cả công ti biết, là tôi nhận chức viên trưởng trước, đến năm nay hắn mới được thăng thành cơ trưởng.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đến tan tầm, bèn cho hắn một bạt tai toàn lực, “Hôm nay trong việc anh đánh tôi tôi cũng báo chi tiết! Anh đừng mong có thoát tội, rõ ràng biết vẫn còn hành khách chưa lên máy bay vẫn ra lệnh đóng cửa cất cánh, cấp tuyệt đối không bỏ cho anh!”
mặt Trương Thành xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ chót, hắn ôm mặt, nhìn tôi không tin nổi.
vậy, mấy năm nay kết hôn hắn, ít nhất là những lúc không có sự xuất hiện của Vương Tư Nhiên, chúng tôi là ân ái có thừa, tới bây cũng chưa từng xuất hiện chuyện cãi vã. Nhớ tới những ngày tháng , tôi chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, cũng tiếc cho quá khứ của .
Tôi nhìn Trương Thành chằm chằm, cười lạnh, “Trước khi anh trở thành cơ trưởng, tôi là viên trưởng của công ti. Thời gian bay cùng kinh nghiệm việc của tôi đường hoàng chính đáng, tôi chưa từng phải dựa dẫm vào ai cả. Vương Tư Nhiên là của anh chứ không phải trẻ con, toàn bộ nhân viên chuyến bay phải trách nhiệm cho cô ta?! là nằm mơ giữa ban ngày!”
Lúc này, nhân viên hậu cần sân bay cách không xa lớn tiếng gọi tôi, nói hôm nay khách hàng bạch kim viết thư khen ngợi, gửi cho lãnh đạo trong công ti.
Hai mắt Trương Thành lập tức sáng rực, nghiêm giọng ra lệnh cho tôi, “Hôm nay cô có đón khách hàng lên máy bay là nhờ Vương Tư Nhiên chu đáo theo hỗ trợ khách hàng, thư khen ngợi cô giao cho cô ấy , để cô ấy gửi cho lãnh đạo.”
Tôi thở dài, chỉ cảm thấy người ông này không phải người chồng tôi sống chung mấy năm nay, “Có phải đầu anh có bệnh không? Chẳng lẽ thư khen ngợi không có tên hả? viên có thẻ tên, anh cho là người ta không biết chữ sao?”
Vương Tư Nhiên bắt đầu nức nở, giống như một con thỏ trắng đáng , bạn tốt của cô ta không nhịn được nữa, giúp cô ta đòi lại công bằng, “ viên trưởng, chị ghen tị người khác quá rồi đấy! Chẳng là vì Vương Tư Nhiên xinh đẹp chị thôi, chị nhất thiết phải chèn ép cô ấy đến vậy sao?!”
6
Tôi không ưa dáng vẻ tự coi là công lí của cô ta, “Tiết Tiểu Thất, chuyện hôm nay cô cũng không thoát khỏi quan hệ đâu. cô giúp cô ấy nhận thư khen ngợi, cứ việc sang bên kia lượng khách hàng, cô dám không?”
Tiết Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn những vị khách đứng cách không xa, bước chân lại chần chừ không dịch chuyển.
Chẳng ai dùng bát cơm của để tội Vương Tư Nhiên.
“Chuyện này tôi báo chi tiết lên .”
Trương Thành đến trước mặt tôi, “Tần Chi Tử, tôi là cơ trưởng, tôi ra lệnh cho cô không được phép báo ! Cô không có tư cách này!”
Tôi bật cười chế nhạo, nhìn Vương Tư Nhiên chỉ biết núp sau lưng ông, “Ngủ , trong mơ gì cũng cũng có.”
Tôi cầm sổ ghi chép công việc, đến phòng y tế lấy mấy túi chườm lạnh. Mặt tôi lúc này sưng lên như một cái bánh bao.
Hôm nay Trương Thành ra tay là không nể mặt chút nào, thậm chí tôi còn có cảm giác răng đang lung lay.
Khi tôi đang chườm mặt, một đồng nghiệp chạy tới tìm tôi, “ viên trưởng Tần, chị mau đến văn phòng Tổng Giám đốc , ông ta đang tìm chị đấy.”
Tôi có chút nghi hoặc, “Không phải ông ta đang nghỉ phép sao? Sao trở lại nhanh như vậy?”
Đồng nghiệp nhỏ giọng nhắc nhở, “Chuyện hôm nay ồn ào quá lớn, ngay cả Tổng Giám đốc cũng biết chuyện này.”
Nói cũng không sai, chuyện bốn hành khách bạch kim khoang gia không lên máy bay , còn suýt bỏ lại sân bay đêm là ảnh hưởng không nhỏ, số người liên lụy rất lớn, chỉ riêng nhân viên sân bay cũng một trăm người rồi.
Sắc mặt đồng nghiệp có chút lo lắng, “ sao đây? Tổng Giám đốc trách mắng chị chuyện hôm nay, liệu chị có sa thải không?”
Tôi bật cười, “Nhìn kìa! nghĩ nhiều rồi, Tổng Giám đốc của chúng ta là người công bằng nhất, sao có sa thải chị vô cớ được?”