Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12.
Ta nhìn dòng màn đạn trước mắt, khẽ mỉm cười.
Sau khi Bùi Tiểu Man bị đuổi khỏi Hoàng gia thêu phường, Triệu Tùng Trúc lại bắt đầu dây dưa với ta.
Hắn nhờ người gửi đồ đến, khắp nơi rêu rao rằng hắn là phu quân của ta, cố ý tạo hình ảnh “si tình lang quân, đau lòng vì thê tử”.
Người ngoài nhìn vào đều tán thưởng hắn là người chồng tốt, hết lòng yêu thương vợ.
Mà ta, nghe xong chỉ thấy ghê tởm.
“Nghe nói Trịnh Tư Chế sau khi làm nữ quan liền coi thường phu quân không kiếm ra tiền, đúng là chẳng phải nữ tử tốt lành gì.”
“Si tình nam, phụ tình nữ.”
Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi, lại khiến Triệu Tùng Trúc như được tiếp thêm dũng khí:
“Tuệ Vân, ta biết ta sai rồi. Nhưng nàng một mình trong thêu phường đơn độc như vậy, không bằng theo ta về nhà, để ta chăm sóc cho nàng.
Man Nhi cũng biết sai rồi, sau này chúng ta sẽ nhường nhịn, kính trọng nàng.”
Ta chỉ thấy tức đến buồn nôn:
“Ngươi và Bùi Tiểu Man ăn cắp thêu phẩm của ta, hủy hoại con đường tiến cung của ta, lúc đó sao không thấy mình sai?
Giờ lại bày ra bộ dạng đáng thương, chẳng khác gì làm người khác chán ghét thêm!”
Sắc mặt Triệu Tùng Trúc lúc trắng lúc xanh, cuối cùng không nhịn được, trầm giọng nói:
“Phải, ta sai, nàng mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, giờ nàng cũng chẳng chịu thiệt gì, cớ sao lại cứ khăng khăng không chịu buông tha?”
Đúng lúc đó, Trần Thượng Công cất tiếng gọi:
“Trịnh Tư Chế, lại đây một chút.”
Triệu Tùng Trúc như kẻ c/h/ế/t đuối vớ được cọc:
“Vị cô nương này, phiền ngươi khuyên giùm nương tử ta một câu, trong nhà không thể thiếu người, bảo nàng sớm từ quan trở về đi!”
Trần Thượng Công, người xuất thân cứng cỏi, một thân kiêu hãnh, lại là nữ quan hiếm hoi có thể bước lên vị trí Ngũ phẩm, từ trước đến nay ghét nhất loại nam nhân dùng danh nghĩa “gia đình” để trói buộc nữ tử.
Bà nghiêm nghị, chưa giận mà uy nghi bức người:
“Thỉnh gọi ta là **Trần Thượng Công**!
Vị đại nhân này ăn nói thật hồ đồ.
Đều là vì triều đình mà cống hiến, vì Hoàng thượng mà tận trung, sao?
Ngươi cho rằng cái tiểu gia của ngươi có thể cao hơn quốc gia? Cao hơn cả Hoàng thượng, Hoàng hậu?”
Sắc mặt Triệu Tùng Trúc đỏ như m/á/u, nhưng nhìn thấy bổ tử thêu Ngũ phẩm trước ngực bà, cũng chỉ đành nuốt giận bỏ đi:
“Ngày mai ta lại đến tìm nàng.”
Trần Thượng Công dẫn ta vào phòng, lạnh mặt hỏi:
“Ngươi đang nghĩ gì? Rất hưởng thụ cảm giác được nam nhân quỳ gối xin tha sao?”
Ta lập tức cúi đầu, xấu hổ không dám ngẩng mặt:
“Thuộc hạ đã khiến đại nhân bận tâm.”
Khóe miệng bà có hai vết nhăn rõ rệt, môi mím lại càng khiến khuôn mặt thêm nghiêm khắc, khó gần.
“Có phải mai hắn lại đến, ngươi sẽ theo hắn về cái lồng sắt kia?”
Ta rùng mình, lập tức đáp:
“Thuộc hạ tuyệt không có ý đó!”
Bà khẽ nhấp ngụm trà, chậm rãi nói:
“Vậy thì tốt.
Thật ra, ta từ đầu đã biết bức *Phượng Hoàng Tê Ngô Đồ* là của ngươi.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu.
Trần Thượng Công khẽ cong môi, hiếm hoi lộ ra một tia ý cười:
“Là người đứng đầu Thượng Công Cục, tay nghề thêu và phối sắc của ngươi ta sao lại không nhận ra?
Ngươi rất giỏi, nếu có thời gian rèn giũa, chắc chắn còn vượt qua cả mẫu thân ngươi.”
Tim ta khẽ chấn động.
“Chu Khắc Nhu là thêu nữ đệ nhất Tô Châu, là cố nhân của ta.
Chỉ là ta bước vào cung làm nữ quan, còn nàng thì ở nhà gả chồng sinh con, cuối cùng sớm bạc mệnh.
Ta từng trách nàng vì một người đàn ông mà hy sinh bản thân, cho nên từ đó đoạn tuyệt liên lạc.”
Ta không đáp lời.
Tình cảm mẫu thân và phụ thân khá tốt, nhưng đúng là phụ thân đã dùng kỹ nghệ của mẫu thân để làm nên sự nghiệp, trở thành thương gia giàu có nhất Giang Nam.
Trần Thượng Công nói mẫu thân vì cha mà hy sinh, không hề sai.
Ta cúi đầu tự hỏi — trước sự dây dưa của Triệu Tùng Trúc, ta thật sự không có cách nào dứt khoát sao?
Có phải ta đang… hưởng thụ sự cầu xin và hối hận đó?
Trần Thượng Công lại chậm rãi nói, giọng trầm và nặng, từng chữ đè vào tim:
“Vân nhi, ngươi phải hiểu…
Thứ gọi là *nam nhân quỳ gối* chẳng đáng giá một xu.
Muốn trả thù thực sự, thì nên đánh cho hắn mất địa vị, mất tài sản, mất cả danh vọng.
Chỉ có như thế, hắn mới biết — hắn đã đánh mất ai.”