Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Trên đường từ ty đến khách sạn.
Khi tôi soi gương trang điểm lần thứ năm, cô thân Diệp Nhiễm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa:
“Triệu Đồ Chi, cậu vẫn đủ xinh à?”
Tôi đành ngoan ngoãn đóng gương lại rồi nhét vào túi.
Cô ấy liền dặn dò tiếp:
“Nếu có chuyện gì lập tức cho tớ. Tớ sẽ phi cứu cậu ngay.”
“Biết rồi mà.” Tôi vừa gật đầu vừa vâng lời, “Nếu anh tớ hỏi, nhớ nói tớ ngủ ở nhà cậu nhé.”
Diệp Nhiễm giơ tay làm dấu OK, “Yên tâm đi!”
“Đến nơi rồi.”
Nhân viên mở cửa xe cho tôi.
Địa điểm gặp mặt online được chọn là khách sạn tốt Hải Thành – Vân Châu.
Nội thất khách sạn thiên tông màu sáng, phong cách chủ đạo là cổ phong Trung Hoa. Riêng ẩm thực đỉnh khỏi bàn, có hẳn hai nhà hàng Michelin sao, một Tây một Trung.
Đây là nơi người kia đặt, tôi cũng là lần đầu đến.
“Thưa cô, cô có hẹn trước không ạ?” Nhân viên lễ tân hỏi.
“Phòng 2808.”
Quản lý sảnh đứng cạnh vội vàng bước :
“Chào cô, anh Từ dặn tôi giao thẻ phòng phụ cho cô, cô có cần tôi dẫn đường không ạ?”
“Không cần đâu.” Tôi xua tay.
“Cô đi thẳng theo hướng bên phải, cuối rẽ trái là thang máy, phòng ở tầng 28, có thể quẹt thẻ lên thẳng.”
“Vâng, ơn.”
“Không có gì ạ. Chúc cô đi đường thuận lợi.”
2
Vài phút sau, tôi đến trước cửa căn phòng suite duy ở tầng cao .
Vòng qua tấm vách ngăn bằng kính mang phong cách nghệ thuật hiện đại, tôi có nôn nóng muốn gặp anh.
tôi đã trò chuyện trên mạng suốt một năm rưỡi, không video, không ảnh chụp, thân tôi cười bảo hai đứa đúng là “chiến sĩ yêu thuần khiết”.
Thật ra… cũng không đến mức thuần khiết như vậy.
Mấy hôm trước, tôi lỡ tay gửi nhầm cho anh một bức ảnh cơ bụng nam mà tôi định chia sẻ cho thân.
Tuy đã kịp thu hồi, tôi tưởng anh thấy.
Kết quả là nửa đêm anh :
【Anh thấy cơ bụng của anh còn đẹp hơn.】
【?】
【[Ảnh cơ bụng.JPG][Ảnh cơ bụng.JPG][Ảnh cơ bụng.JPG]】
【Cơ bụng chính là của hồi môn tốt của đàn ông.】
【Anh đẹp hơn, hay đám lạ kia đẹp hơn?】
【Anh đẹp hơn!】
Sau đó, anh gửi thoại, hỏi tôi có muốn tận mắt nhìn thử, tận tay sờ thử không.
Giọng anh trầm , dễ nghe.
Chảy trong màn đêm yên tĩnh, mang theo sức quyến rũ khó cưỡng.
Tôi chẳng hiểu sao lại đồng ý.
3.
Tôi và anh quen nhau trong một nhóm du học sinh ở ngoài.
Lúc ấy tôi vẫn còn ở ngoài, gặm đống đồ ăn Tây nhạt nhẽo đến phát chán.
Còn anh đã , ngày ngày tận hưởng nền ẩm thực phong phú không nào trùng nào của quê nhà.
Có lần, anh vô gửi định vị vào nhóm chat.
Tôi nhớ nhà quá, liền lặng lẽ kết riêng với anh.
Tôi hỏi anh:
【Anh có thể gửi cho em ảnh bữa ăn mỗi ngày được không?】
Sợ anh từ chối, tôi còn đặc biệt nhấn mạnh:
【Em có thể trả phí để xem.】
Sau anh kể, lúc đầu anh nghĩ lệch hướng.
Tưởng tôi trả tiền để xem… nội dung gì đó mờ ám, mà lại còn muốn xem lần một ngày.
Nên anh từ chối thẳng thừng.
Nhưng vì tôi mặt dày quấy rầy mấy lần.
Anh thấy phiền quá, bèn thử gửi ảnh đồ ăn ngày cho tôi đúng theo nghĩa đen.
Muốn tôi biết khó mà lui.
Không ngờ tối hôm đó tôi chuyển tiền ngay lập tức.
Anh cứ khăng khăng cho rằng: “Làm gì có bình thường lại bỏ tiền ra để nhìn người khác ăn cơm.”
Cứ như thế, anh chắc tôi sớm muộn gì cũng sẽ lòi đuôi.
Vậy mà ngày nào anh cũng tiếp tục gửi ảnh.
Suốt một thời gian dài, lịch sử trò chuyện giữa tôi chỉ có ảnh bữa cơm và thông chuyển khoản của tôi.
sau, tôi bắt đầu nói nhiều hơn vài câu.
Đôi khi tôi nhận xét:
【Ăn đủ mới cân bằng dinh dưỡng được, đừng kén ăn.】
Đôi khi khích anh:
【Đi ăn đồ sang đi, cho em đã mắt với.】
Và sau mỗi lần anh ăn ngon, tôi sẽ chuyển khoản với số tiền cao hơn.
Tôi tự gán cho mình một cái danh: cổ đông nửa phần trong bữa ăn mỗi ngày của anh.
Rồi sau đó, anh không còn coi tôi như kẻ biến thái nữa.
tôi bắt đầu nói chuyện ngoài đề tài ẩm thực.
Lúc ấy mới biết, ra hai đều là đồng hương, đều đến từ Hải Thành.
tôi nhắc cây cổ thụ nghiêng đầu bên vách đá nổi ở Hải Thành – “Vách Nhân”.
Tôi còn gửi cho anh một tấm ảnh cũ lúc tôi leo cây, rồi khoe khoang:
“Ở Hải Thành không có cái cây nào là em trèo lên.”
4.
Giáng Sinh năm đó.
Tôi hỏi anh:
【Anh thích kiểu con gái như thế nào?】
Anh trả lời:
【Cô nào leo cây giỏi.】
Anh hỏi lại tôi:
【Vậy em thích kiểu đàn ông ra sao?】
Tôi đáp:
【Mấy cậu “cún con” tuổi.】
Tôi nghi là ngay trong đêm đó, anh đã lên Baidu tra xem “cún con tuổi” là gì.
Vì bắt đầu từ ngày hôm sau, anh gọi tôi là “chị”.
Vài tháng trước tôi .
Trên đường từ sân bay nhà, đi ngang qua Vách Nhân.
Nơi đó có một màn pháo hoa rực rỡ.
Chớp mắt đã thắp sáng bầu trời đêm, ánh sáng rực rỡ tựa dải ngân hà.
tia pháo như cánh bồ anh, tản ra thành những điểm sao lấp lánh.
Tôi dừng xe lại.
Xung quanh là đám đông vây xem pháo hoa, thi thoảng lại vang lên xuýt xoa tán thưởng.
Điện thoại rung – là của anh:
【Chị ơi, chào mừng chị .】
5.
Trong phòng khách của căn suite, không có .
Chỉ có một chiếc áo vest sọc xám vắt hờ trên lưng ghế sofa.
Vấn đề là – chiếc vest nhìn quen lắm.
Chính là kiểu mà vị “nam thần” nổi của ty tôi – Phó tổng giám đốc – đã mặc khi anh ấy lên taxi trước tôi một bước.
Khiến tôi phải đứng co ro trong gió gần nửa .
Tôi cố trấn an bản thân:
Có lẽ mẫu áo hot, nên hai người đều mặc.
Hai người đó rõ ràng là hai kiểu hoàn toàn khác nhau, chẳng giống nào.
Một người như ánh dương ấm áp, người kia lại như gió sắc bén.
Chắc chắn có sự nhầm lẫn gì đó rồi.
Tôi định lặng lẽ rút lui, sau lưng vang lên bước chân gấp gáp, càng lúc càng gần.
“Chị ơi, là chị phải không?” – Giọng anh vui vẻ, rồi giải thích ngay: “Lúc nãy em vừa vào nhà vệ sinh.”
Nghe vậy, tôi buông tay khỏi nắm cửa.
Chần chừ quay đầu lại.
Người đứng sau tôi, tươi cười rạng rỡ, chính là Từ Lai.
Tôi nở nụ cười chuyên nghiệp, lễ phép chào hỏi:
“Chào Tổng Giám đốc Từ, tôi là Triệu Đồ Chi bên phòng kế hoạch.”
Từ Lai ngẩn người.
Trong mắt anh hiện lên một xúc phức tạp mà tôi không đọc nổi.
Anh dường như không nhớ ra tôi là , cau mày đầy bối rối.
“Tôi mới vào ty được hơn một tháng thôi, Tổng Giám đốc gặp tôi cũng bình thường ạ.” Tôi vội vàng giải thích.
Nghe tôi nói xong, sắc mặt Từ Lai càng sa sầm, vẻ không vui hiện rõ.
“Chị ơi, chị đối xử với em nhạt quá.” – Anh trách bằng giọng ấm ức – “Chị không gọi em là ‘bé cưng’, chị định bỏ rơi em à?”
Bị vạch trúng tâm tư, tôi hoảng hốt lắc đầu phủ nhận:
“Không phải, không có mà!”
Sau đó lúng túng phân bua:
“Từ… bé cưng à, vì hình tượng của anh ở ty… bình thường đều là kiểu nghiêm túc, khó gần…
Nên em thích nghi kịp, hơi bị khớp một .”
“Chị đâu phải người ngoài mà.” – Từ Lai lẩm bẩm oán trách, “Vậy đi ăn nha chị, em đói lắm rồi.”
Từ Lai tự nhiên nắm lấy tay tôi.
Bàn tay anh ấm áp, dày dặn.
Chắc là tay tôi quá.
Từ Lai cẩn thận nâng tay tôi lên, hà hơi một cái, rồi xoa nhẹ.
thấy tay tôi ấm lên, anh đan các ngón tay vào giữa tay tôi, mười ngón siết chặt.
Nắm chặt rồi, anh cong khóe môi, tỏ ra vô cùng hài lòng.
Nhà hàng đã được trang trí lại rõ ràng.
Cánh hoa hồng rải thành lối , bàn ăn thắp nến thơm có mùi cam.
Bên cạnh là một bó hoa Juliet – loài hoa hồng tôi thích .
hoa hồng và nến thơm – tôi chỉ nhắc đến một lần trong .
Tim tôi như ngứa ngáy, giác như có một hạt mầm nhảy múa trong lòng.
Từ Lai đưa bó hoa đến trước mặt tôi.
“Chị à, hy vọng chị sẽ thích…” – Anh ngập ngừng – “…em.”
Tôi nhận lấy bó hoa, ngửi nhẹ: “Bé cưng à, chị thích mà.”
Từ Lai chu đáo kéo ghế cho tôi, vỗ tay ra hiệu cho phục vụ mang ăn lên.
“Chị ơi, bít tết là phần chị thích, đúng độ chín vừa phải.”
“Chị thử loại rượu Riesling ngọt trắng đi, từ nhà Egon Müller đó.”
“Chị nè, gan ngỗng với cherry…”
“Chị ơi…”
“…”
Anh nhớ sở thích mà tôi vô nhắc đến.
Toàn bộ bữa ăn đều được chuẩn bị theo đúng khẩu vị của tôi.
của anh rực rỡ, mãnh liệt và không che giấu – là một kiểu yêu thương rõ ràng đến mức cũng nhận ra.
Không có thể làm ngơ trước kiểu thích như thế .