Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

11. 

Thực ra ban , quan hệ giữa Triệu Đồ và Nghiêm rất tốt.

Nghiêm là một thiếu niên thiên tài, từ nhỏ đã nhiều lần nhảy lớp, tuổi còn nhỏ hơn tôi một tuổi.

Hồi học cấp hai, cậu ấy học lớp với Triệu Đồ, mỗi lần thi đều là hai người tranh nhau vị trí thứ nhất khối.

Họ vừa là đối thủ, vừa là tri kỷ.

Thời gian đó, Nghiêm thường xuyên đến nhà tôi chơi.

Trong ấn tượng của tôi, cậu ấy rất đẹp trai, là một “em trai” lúc nào cũng dễ đỏ mặt.

Dù nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng luôn nhường nhịn tôi trong mọi chuyện.

Hồi nhỏ tôi gan to lại nghịch ngợm, Nghiêm đã thay tôi gánh không ít “tội oan”.

Tôi leo cây lấy trứng chim, cậu ấy sẽ đứng ngay dưới gốc cây, không ngừng nhắc tôi cẩn thận, không rời nửa bước để canh chừng.

Có lần tôi sơ ý ngã từ trên cây xuống, cũng cậu ấy vững vàng đỡ được tôi.

Đến năm lớp 9, hai người họ bỗng dưng trở mặt.

Triệu Đồ từ đó không bao giờ cho tôi nhắc đến tên Nghiêm nữa.

này, là chí cốt của anh tôi, trong lúc say rượu lén nói cho tôi biết:

Họ trở mặt là vì tôi.

Đại khái là một lần, anh tôi trước mặt mọi người hỏi thẳng cậu ấy, có phải tôi hay không.

Cậu ấy nói là không.

Thậm chí còn thề rằng nếu tôi thì cậu ấy là chó.

Có lẽ vì sợ mọi người không tin, cậu ấy còn tỉ mỉ liệt kê khuyết điểm của tôi.

Nào là tôi kiêu ngạo, bướng bỉnh, leo cây, giống hệt một thằng con trai.

Triệu Đồ vốn không chịu nổi ai nói xấu tôi, nên lần đó đánh nhau chẳng chút nương tay.

Kết quả là một người gãy xương, một người chấn động não.

Cả hai bị đưa vào hai phòng VIP xa nhất trong bệnh viện.

Suốt những năm cấp ba, dù vẫn học một lớp trọng điểm, nhưng từng nói với nhau lấy một câu.

đó, Nghiêm đi du học.

Và tôi cũng chẳng còn nghe tin gì cậu ấy nữa.

12. 

Ở nhà dưỡng bệnh một tuần, tôi đã hồi phục đầy năng lượng.

Nghĩ đến nay có thể gặp Từ Lai, tôi vừa ăn sáng vừa ngân nga hát, tâm trạng vô tốt.

Hiếm lắm thấy Triệu Đồ cũng ngồi cạnh ăn.

Anh cầm tách cà phê, mắt chăm chú nhìn bảng báo cáo.

“Anh nay không bận à?”

Bình thường, ăn sáng đều vắng bóng Triệu Đồ, vì anh đến công ty sớm hơn tôi nhiều.

nay anh có một dự án phải với tập đoàn Nghiêm thị, tiện đường chở em tới công ty.”

“Vâng, vậy anh thả em ở đường là được.”

nay anh lái xe chậm rùa bò, cảm giác cứ cố tình làm tôi muộn giờ.

Nhưng tôi lại không dám giục.

Khi tôi thở hổn hển quẹt thẻ bước cổng xoay, Triệu Đồ đã trong vòng vây của một đám người, nhanh chân sải bước đi ngang tôi.

Hứ! Chân dài đi nhanh thì giỏi lắm chắc!

Ngồi xuống làm việc, tôi nhắn tin cho Từ Lai:

【Bảo bối, em tới công ty rồi.】

【Chị ăn trưa nhé.】 – Từ Lai trả lời ngay.

【Được ạ.】

【Chị, em làm việc đây. Trưa gặp.】

Đồng nghiệp Tiểu Mỹ đưa cho tôi một ly cà phê pha tay.

“Dạo này cậu nghỉ ở nhà, công ty xảy ra nhiều chuyện lắm. nghe không?”

Tôi nhấp một ngụm cà phê: “Chuyện gì ?”

“Tổng giám đốc Từ có rồi!”

“Khụ khụ khụ!” Tôi bị sặc cà phê, ho sặc sụa. “Cậu… cậu biết bằng cách nào?”

đó đang họp, anh ấy điện, anh ấy bỏ cả cuộc họp, chạy thẳng ra ngoài tìm cô ấy luôn!”

“Cũng có thể là có việc gấp khác trong công việc mà?”

“Không phải! Cậu không biết đâu.

“Trước đó ba ngày, từ lúc được cuộc ấy, tổng giám đốc Từ ngủ luôn ở công ty.

“Râu ria lởm chởm, chẳng thèm chỉnh tề, trông y thất tình nên lấy công việc để quên sầu.

“Rõ ràng lắm! Tính ra thời gian thì đúng lúc cậu bắt xin nghỉ.

“Nhưng khi được cuộc , anh ấy thay đổi hẳn – tinh thần phấn chấn, ăn mặc chỉn chu, bóng bẩy hẳn ra.”

“Ha ha ha, vậy à…” – tôi cười gượng.

“Thôi, không nói nữa, tớ còn viết xong bản kế hoạch. Không biết là tiểu yêu tinh nào thu phục được nam thần lãnh của chúng ta.” – Tiểu Mỹ vừa lẩm bẩm vừa quay lại làm việc.

Được thôi, là tôi!

Tôi là tiểu yêu tinh đó.

13. 

Tôi mang tài liệu giúp sếp trực tiếp phòng tổng giám đốc ở tầng nhất.

Từ Lai cũng làm việc ở tầng này, nên tôi nghĩ có thể nhân tiện lén ngắm anh khi đang bận rộn.

Khi thang máy vừa mở, tôi tình cờ thấy Triệu Đồ đang vội vàng đi ngang khu vực thang máy, chỉ có một mình.

“Anh!” – tôi , nhưng anh không nghe thấy.

Đi gấp vậy là để gặp ai chứ?

Tò mò thôi thúc tôi bước theo.

Nhưng anh đi nhanh quá, chỉ trong chớp mắt đã mất hút.

Tìm khắp nơi không thấy, tôi bỏ cuộc thì nghe tiếng anh nói chuyện.

Lần theo âm thanh, tôi thấy anh đứng ở khu nghỉ cuối hành lang.

Vừa bước tới, trêu anh bị “điếc chọn lọc”, thì ra người đang đứng đối diện anh – quay lưng phía tôi – là Từ Lai.

Trong lòng tôi lập vang hồi chuông cảnh báo.

Không lẽ Triệu Đồ đã phát hiện tôi và Từ Lai đang yêu nhau?

Anh sẽ không phải ném cho Từ Lai một tấm chi phiếu để bảo anh ấy rời xa tôi chứ?

Tôi hơi tò mò biết Từ Lai sẽ phản ứng nào.

Tôi len lén nấp cột, Triệu Đồ phát hiện ra, liếc tôi một , nhưng không nói gì.

“Cậu đã sớm biết Triệu Đồ Chi là em tôi, đúng không?”

“Đúng.” – Từ Lai đáp dứt khoát.

“Vì biết cô ấy là em tôi nên cậu yêu cô ấy, đúng không?”

“… Đúng.”

Từng từ họ nói tôi đều hiểu, nhưng ghép lại thì… sao tôi nghe chẳng lọt tai chút nào.

Triệu Đồ cười lạnh: “Cậu biết từ khi nào? Tôi điều tra rồi, hai người thậm chí còn quen nhau mạng.”

“Chị ấy từng gửi cho tôi một tấm ảnh đang trèo cây, tôi nhìn là ra ngay.”

Triệu Đồ bật cười:

“Ha… em , em nghe thấy ? Cậu ta biết rõ em là ai từ lâu rồi. Việc tiếp cận em, đều có mưu đồ cả.”

Nghe vậy, Từ Lai lập quay phắt lại.

Khi thấy tôi, sắc mặt anh tái nhợt trông thấy.

“Chị…”

“Anh, em đói rồi. Mình nhà đi.”

Triệu Đồ bước phía tôi, khi ngang Từ Lai, vai khẽ chạm vai anh. Rồi anh đứng chắn ngay trước mặt tôi.

Tôi liếc Từ Lai lần cuối, khoác tay anh trai,

Không ngoảnh lại.

14. 

Tôi ru rú ở nhà gần hai tháng.

Triệu Đồ chịu hết nổi, mỉa mai:

“Vì một thằng đàn ông mà sống c.h.ế.t này à? Triệu Đồ Chi, em cũng giỏi thật.”

“Anh, em đâu có sống c.h.ế.t gì đâu, em bình tĩnh lắm mà.”

“Vậy sao ngày nào cũng ở nhà?”

“Em đang nghiên cứu truyền bá tri thức trên mạng đấy.” – tôi nghiêm túc bịa chuyện.

Triệu Đồ lập giật lấy laptop của tôi.

“Để xem em đang ‘truyền bá’ gì…”

Giọng anh bỗng khựng lại.

Trên màn hình là trang câu hỏi trên Zhihu:

【Phát hiện trai tiếp cận mình là để trả thù bố mình, mình nên làm gì?】

Câu trả lời của tôi: 【Chạy ngay đi chị em ơi, đàn ông đều là đồ khốn!】

Mặt Triệu Đồ sầm lại.

“Đàn ông đều là đồ khốn?”

“Anh đừng tự ám chỉ bản thân . Cho dù cả giới đàn ông đều là đồ khốn, thì anh không phải.”

Triệu Đồ đến bật cười.

Tối đó, anh lôi tôi đi xem mắt.

Bị stylist chuyên nghiệp hành cả buổi chiều — nào là uốn tóc, nào là chọn váy dạ hội — đến khi tôi xuất hiện trong sảnh tiệc, lập được vô số lời khen.

Tất cả con trai trong độ tuổi phù hợp, từ con của đối tác thương mại của anh trai, đến giới của tôi, anh đều gom tới đủ cả.

Để không quá ngột ngạt, anh còn mời thêm không ít cô trẻ.

Hết người này đến người khác thay phiên lại chào hỏi tôi.

Cố gắng mỉm cười mãi đến mức cơ miệng tôi sắp cứng đơ.

“Bé yêu! Để tớ giới thiệu anh họ tớ, Khâm.” – Nhiễm cũng có mặt.

Tôi đỡ trán, bất lực:

“Nhiễm Nhiễm, sao cậu cũng góp vui vậy?”

“Anh cậu cũng chỉ tốt cho cậu thôi. Quên một mối tình cũ, cách hay nhất là bắt mối . Đây là anh họ tớ, siêu đẹp trai nhé.” – Nhiễm ghé sát tai tôi thì thầm – “Còn có tám múi cơ bụng đấy~”

Khâm lớn, gương mặt lại nho nhã, cặp kính gọng vàng khiến anh trông vừa kiềm chế vừa lịch thiệp.

Nhìn thì cũng hệ với Từ Lai, thuộc kiểu tôi .

… Phì. Sao lại nghĩ đến đồ khốn Từ Lai nữa chứ.

Nhiễm cố ý rời đi, để tôi và anh họ có thời gian riêng.

Với mục tiêu “quên Từ Lai”, tôi cũng không từ chối.

Khâm đưa tôi đến khu nghỉ, nói sẽ đi lấy ít bánh ngọt.

Tôi mỉm cười đồng ý.

Đang uống chút nước trái cây nghỉ ngơi,

thì bất ngờ có một người mặc đồ phục vụ giật lấy ly của tôi, uống cạn một hơi.

Rồi anh ta ôm ngang eo tôi, kéo tôi lùi vào rèm cửa.

15. 

Người kia giam chặt tôi trong lòng.

Rất chặt, tôi giãy nào cũng không thoát ra được.

Tôi cúi , nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Em nhìn thấy mặt anh đâu.

Bây giờ nếu anh đi ngay, coi từng xảy ra chuyện gì.”

Đối phương bật cười khẽ.

Tiếng cười này… quen quá.

Ngẩng mắt , quả nhiên là Từ Lai.

Chắc anh tôi không hề mời hắn, tên khốn này giả làm phục vụ lẻn vào.

“Buông ra.” – tôi giận nói.

Từ Lai cẩn thận hôn dọc theo viền môi tôi, rồi men xuống cổ, đến xương quai xanh.

Anh lấy lù xù cọ nhẹ cần cổ tôi, giọng đáng thương :

“Chị, chỉ mình em được không?”

Tôi nghiến răng cười lạnh:

“Hồi nhỏ anh từng nói, nếu tôi thì anh là chó.”

“Gâu.” – Từ Lai ôm chặt hơn – “Em sớm đã là chó của chị rồi.”

“Chị, thương em đi, đừng bỏ em.”

Thấy tôi không đáp, Từ Lai cởi mấy khuy áo sơ mi trắng, đặt tay tôi cơ bụng mình.

Rón rén hỏi:

“Chị, tối nay mình chơi cầu trượt nữa nhé?”

Nhiệt độ cơ thể hắn bất thường.

Lúc này tôi ra gương mặt hắn đỏ bừng, mắt ánh vẻ ham .

…? Có gì đó không ổn.

“Anh đã uống…?” – à, hắn vừa uống hết ly cam ép của tôi!

“Anh thấy ổn chứ?”

Từ Lai nắm lấy tay tôi, cọ loạn trên n.g.ự.c mình:

“Chị giúp em đi.”

Tôi thở dài:

“Gửi địa chỉ nhà anh vào điện thoại tôi, tôi đưa anh .”

Chúng tôi đã hẹn trước, hắn không được chạm lung tung vào tôi.

Lúc tôi lái xe, thân hình lớn đó co rúm ở ghế phụ, ép sát vào cửa xe,

giống chỉ cần lỡ chạm vào tôi sẽ khiến tôi nổi giận.

Thấy hắn ngoan vậy, tôi lại có chút cảm giác mình hơi lạnh lùng quá.

Xuống xe, hắn cũng chỉ lặng lẽ theo tôi.

Nếu lúc này hắn có đuôi, chắc chắn đã cụp xuống.

Tôi sắp xếp cho hắn nằm trong phòng ngủ, rồi vào nhà vệ sinh một lát, quay ra là đi ngay.

Tùy chỉnh
Danh sách chương