Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Ta đã là thê tử của chàng, sao có thể xung hỉ cho người khác?”
Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt Thẩm Chiếu Sơn, hắn thản nhiên đáp:
“Việc này thì có gì khó? Ta viết cho nàng một phong hòa ly thư, trả lại thân phận tự do là được.”
Hắn ngồi đối diện ta, bắt đầu đếm ngón tay tính chuyện phân chia số tiền.
“Nàng sống ở thôn nên tiền cần tiêu chẳng đáng bao nhiêu. Nhận được một trăm lượng vàng ấy, ta sẽ để lại cho nàng ba lượng.”
“Số tiền còn lại ta sẽ dùng để mua sách cổ, may mấy bộ y phục mới. Lại còn phải lên kinh dự thi, đường xa tốn kém, ta giữ chín mươi bảy lượng kia cũng chỉ vừa đủ dùng.”
Ta nhìn hắn mà trong lòng hoảng hốt.
Quen biết mười năm, thành thân bốn năm, ta cứ ngỡ ít nhiều gì giữa chúng ta cũng có chút tình thân.
Thế nhưng hắn chưa từng hỏi một câu rằng ta có nguyện ý xung hỉ hay không.
Thấy ta hơi chau mày, nụ cười trên khóe môi Thẩm Chiếu Sơn cũng nhạt đi, hắn hỏi lại ta:
“Sao? Lẽ nào nàng không muốn?”
“Nàng từng gặp Cố thế tử kia rồi mà, lúc đó nàng còn khen hắn khí độ bất phàm, nhân hậu độ lượng đấy.”
Đúng là ta từng gặp Cố thế tử, cũng nói vài câu với y.
Hai tháng trước, y đến thôn cứu tế thì bắt gặp ta đang làm đồng.
Y hỏi thăm tình hình mùa màng, thấy ta chảy mồ hôi đầm đìa liền đưa ta một chiếc khăn tay, còn tặng ta hai lượng bạc.
Tiếc rằng hai lương bạc ấy còn chưa kịp cầm ấm tay đã bị Thẩm Chiếu Sơn đem đi mua một cái nghiên mực Đoan Khê tốt nhất.
Khi đó ta có khen thế tử, nhưng ta sao dám vọng tưởng dù chỉ một phần với một người như trích tiên hạ phàm, áo bay không nhiễm bụi trần ấy?
Thẩm Chiếu Sơn tự rót cho mình chén trà, hắn vừa cầm bút viết hòa ly thư vừa khuyên ta:
“A Man, ta biết nàng không nỡ rời xa ta, nhưng đây chỉ là xung hỉ, không phải thành thân thật sự.”
“Nếu thế tử chết, Hầu phủ chắc chắn sẽ đuổi nàng ra ngoài; nếu hắn khỏe lại thì họ cũng chẳng thèm để ý đến một nha đầu quê mùa như nàng, viết một tờ hưu thư là có thể đuổi nàng đi, xong chuyện.”
“Vậy cớ gì không làm?”
“Nàng cũng đừng sợ sau này không có ai ở bên. Đợi ta đề danh bảng vàng sẽ quay về tìm nàng, cùng nàng thành thân một lần nữa.”
Lời vừa dứt thì hòa ly thư cũng viết xong, Thẩm Chiếu Sơ đặt tờ giấy trước mặt ta.
Ta nhìn vào tên hắn ký ở cuối thư, khẽ hỏi:
“Nếu ta đồng ý chuyện này thì từ nay về sau ta sẽ không còn nợ gì Thẩm gia nữa, đúng không?”
Hắn sững lại một chút rồi gật đầu qua loa:
“Phải.”
Nghe vậy, ta cũng ký tên mình vào.
Hai bên ân đoạn nghĩa tuyệt, với ta mà nói, đây cũng xem như là một sự giải thoát.
Nhưng khi Thẩm Chiếu Sơn đưa ta tới cổng Hầu phủ, ta mới biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Tuy Hầu phủ đặt ra rất nhiều điều kiện khắt khe cho việc chọn nữ tử xung hỉ, nhưng số người đáp ứng vẫn không ít, kéo một hàng dài từ đầu phố tới cuối hẻm.
4
Thẩm Chiếu Sơn thấy hàng người dài dằng dặc liền bảo ta vào xếp hàng, còn hắn thì đi lên phía trước dò la tình hình.
Không lâu sau, hắn ủ rũ quay lại.
Thẩm Chiếu Sơ nói:
“A Man, về thôi, nàng không có hy vọng đâu.”
“Ta hỏi rồi, quản gia nói các cô nương ở đây đều đáp ứng đủ điều kiện, xung hỉ cũng coi như thành thân nên thế tử sẽ tự mình chọn người vừa mắt.”
“Ta liếc qua đám cô nương phía trước, ai nấy đều xinh đẹp trắng trẻo, ngón tay thon dài như búp hành, da dẻ mịn màng như nước.”
“Còn nàng thì sao? Da đen bóng, còn khoẻ như trâu.”
“Về nhà đi, đừng ở đây tự chuốc lấy nhục nhã. Về rồi tính xem còn đường kiếm tiền nào khác. Không biết Hầu phủ có nhận nha hoàn không nữa…”
Nhưng đã muộn rồi.
Quản gia đã cho tất cả các cô nương vào phủ, nói là để thế tử đích thân xem xét.
Trước khi ta bước qua cổng phủ, Thẩm Chiếu Sơn còn thúc giục:
“Vào rồi thì mau ra ngoài, dù gì cũng không được chọn, về sớm còn nấu cơm.”
Sân rất rộng.
Dưới gốc cây hòe, thế tử mặc áo gấm ngồi trên ghế mây.
Từng cô nương lần lượt bước qua trước mặt y nhưng y chỉ liếc một cái rồi phất tay, ra hiệu cho quản gia đưa họ rời đi.
Ban đầu y còn ngồi ngay ngắn, dáng vẻ có phần nho nhã.
Nhưng càng về sau càng lười nhác, cả người như rũ ra nằm dài trên ghế.
Quản gia khẽ thưa:
“Hỷ phục lụa đỏ đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần ngài ra lệnh, ba ngày sau sẽ tổ chức lễ thành hôn.”
Thế tử bực bội hừ một tiếng:
“Thành hôn cái gì? Người ta còn chưa đến, ta thành hôn với ai?”
“Không thành hôn nữa, đốt hết đi.”
Thanh âm của thế tử tuy trầm thấp nhưng khí lực vẫn rất dồi dào, lại nhìn sắc mặt hồng nhuận của y, ta không khỏi nghi ngờ.
Chẳng phải thế tử bệnh không có thuốc trị, hấp hối bên bờ sinh tử sao?
Sao ta nhìn thế nào vẫn thấy y sinh long hoạt hổ, trông còn khỏe hơn ta?
Nhưng đây là chuyện của bậc quý nhân nên ta cũng không dám đoán mò, chỉ lặng lẽ tiến lên theo hàng.
Thế tử đúng là người kén chọn.
Những cô nương phía trước ai cũng có dung mạo xuất chúng, eo thon mắt ngọc, đến ta còn nhìn không chớp mắt, vậy mà y lại cho đưa đi hết.
Đến lượt ta tiến lên thì thế tử đã gục đầu chống cằm, mắt lim dim như muốn ngủ.
Y lười biếng giơ tay lên, quản gia lập tức hiểu ý, chuẩn bị dẫn ta rời đi.
Tỳ nữ phía đối diện đang phát bạc và gạo cho các cô nương không được chọn, ta nghĩ lần này cũng không uổng công nên tính đến nhận phần của mình.
Ai ngờ đúng lúc đó, thế tử bỗng trợn to mắt, bật dậy.
Sau khi liếc nhìn ta một cái, y lập tức quay đầu, đưa lưng về phía ta loay hoay chỉnh trang, còn vội vàng hỏi quản gia:
“Cổ áo ta đã chỉnh chưa?”
“Tóc có rối không?”
“Lúc nãy ta ngồi có khó coi quá không? Nàng có thấy không?”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, y mới xoay người lại, ho khan vài tiếng rồi nghiêm trang nói với quản gia:
“Người này ta thấy rất được, chọn nàng ấy đi.”
Hả?
Ta đứng đơ tại chỗ, chỉ nghe quản gia hỏi:
“Vậy hỷ phục lụa đỏ có cần đốt nữa không? Nếu không, nô tài sẽ cho người bày biện, ba ngày sau thành thân.”
Thế tử trừng mắt:
“Đốt cái gì mà đốt? Người đến rồi, còn không mau đi chuẩn bị.”
Sau đó y nhìn ta, vẻ phong nhã lúc đầu lại quay về, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng lịch sự:
“A Man cô nương, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp nàng ở đây.”
“Đã đến rồi thì… hay là ngày mai chúng ta thành thân luôn nhé?”
Ta ngẩn người:
“Chẳng phải quản gia vừa nói ba ngày sau mới thành thân được sao?”
Y bỗng ho khan dữ dội, thở dốc từng cơn, sau đó lôi ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo.
Trên khăn đã dính sẵn máu gà, mùi tanh ấy ta ngửi một cái là biết.
Thế tử ho một lúc rồi đưa khăn tới trước mặt ta, thở hổn hển nói:
“A Man cô nương, ta mắc trọng bệnh, đang hấp hối từng ngày. Thuật sĩ nói chỉ có xung hỉ mới cứu được.”
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Xin nàng hãy rủ lòng thương, ngày mai thành thân cùng ta có được không?”
Ta tròn mắt, thật không ngờ y lại chọn ta, bèn dè dặt hỏi:
“Nhưng còn nhiều cô nương phía sau… Thế tử, hay là ngài cứ xem hết rồi hẵng quyết định?”
Ta sợ y nhất thời xúc động mới chọn ta, lát sau thấy ai đẹp hơn lại hối hận, đổ lỗi lên đầu ta.
Không ngờ y lập tức cự tuyệt:
“Ta không còn tâm tư để nhìn những người khác ta nữa.”
“Ta…”
Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói thật:
“Ta từng lấy phu quân rồi.”
Dù sao đây cũng là Hầu phủ quyền quý, ta không biết thế tử có để tâm tới chuyện tái giá hay không.
Nhưng y chẳng hề bận tâm, trái lại còn tức giận nói:
“Là tên ngốc nào cưới được nàng mà không biết trân trọng, còn đòi hòa ly với nàng?”
“Nàng yên tâm, ta không giống hắn. Ta chẳng có gì nổi trội, nhưng ta biết tôn trọng, biết thương yêu thê tử.”
Nói xong, hình như y phát hiện mình thần thanh khí sảng quá nên vội ôm ngực, giả vờ yếu ớt trở lại.
“Hiện tại ta bệnh nặng, A Man cô nương, xin nàng thương tình, cứu lấy ta.”
Dù sao ta đến đây cũng là để xung hỉ.
Ta khẽ nắm lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng gật đầu:
“Được.”
5
Vốn dĩ ta định quay về căn nhà tranh để thu dọn đồ đạc, nhưng thế tử đã sớm chuẩn bị đâu ra đấy.
Y phục, giày thêu, dây buộc tóc, trâm cài… tất cả những gì ta có thể nghĩ đến, y đều đã chuẩn bị chu toàn.
Nhưng cũng thật kỳ lạ, khi ta mặc thử hai chiếc váy, cả hai đều vừa khít đến từng đường may.
Như thể được may riêng cho ta vậy.
Thế tử thấy vậy thì nở nụ cười vui vẻ:
“A Man cô nương, nàng xem, đây gọi là duyên phận trời định.”
Hầu phủ nói lời giữ lời, họ đem đến một trăm lượng vàng, bảo đó là phần thù lao của ta.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn mặc lên bộ y phục cũ, quyết định quay lại thôn Thẩm gia một chuyến.
Ta muốn đem số bạc thưởng này cho Thẩm Chiếu Sơn, rồi đến trước mộ của nương và phu thê Thẩm gia thắp nén nhang, nói với họ rằng ta đã báo đáp xong ân nghĩa, từ nay về sau không còn liên quan đến Thẩm Chiếu Sơn nữa.
Thế tử hay tin thì lập tức túm lấy tay áo ta, nói muốn đi cùng ta.
Quản gia không nhịn được mà nhắc nhở:
“Thế tử, ngài đang bệnh nặng, sao có thể tuỳ tiện ra ngoài?”
“Vả lại ngày mai còn phải thành thân, bao nhiêu chuyện cần ngài đích thân xem xét. Nếu hôm nay ngài đi thì sợ rằng phải dời lại ngày cưới rồi.”
Thế tử lộ vẻ do dự, căng thẳng nhìn ta, hỏi:
“A Man cô nương, nàng sẽ không vì gặp lại tên phu quân cũ mà thay đổi ý định, không chịu thành thân với ta chứ?”
“Không đâu. Duyên phận giữa ta và hắn đã hết.”
Thế nhưng thế tử vẫn lo lắng dặn dò ta:
“Tên đó quá cổ hủ, đọc sách đến mức chẳng còn nhân tình. Hắn thật sự không xứng với nàng, nàng phải sớm cắt đứt với hắn đi.”
Y lảm nhảm mãi không ngừng, rồi lại sai sáu gã tiểu tư đi theo hộ tống ta.
Đến khi đưa tiễn ta tới cổng phủ, thế tử vẫn không yên tâm, y níu tay áo ta, khản giọng dặn dò:
“Ta đã bày biện xong hỷ đường, nàng nhất định phải trở về thành thân với ta.”
“Nàng mà không về, ngày mai ta chắc chắn sẽ chết vì tức.”
“Ta xin nàng đấy…”
Giọng y càng nói càng nhỏ, đôi mắt phượng xinh đẹp tha thiết nhìn ta, tràn đầy cầu khẩn.
Dù sao ta cũng đã nhận bạc của người ta, giờ ôm bạc bỏ trốn thì đúng là quá thất đức.
Nếu đổi lại là ta, chắc ta cũng tức mà hộc máu chết tại chỗ.
Ta rất hiểu lòng thế tử nên vội vàng đảm bảo:
“Thế tử yên tâm, ta nhất định sẽ quay lại xung hỉ.”
Đường về thôn Thẩm gia xa xôi, ta đi hết tốc lực mới về kịp trước khi trời tối.
Thẩm Chiếu Sơn nghe tiếng động ngoài cửa, hắn biết ta trở về nên chưa quay đầu đã cằn nhằn:
“Dù sao cũng không được chọn, nàng còn về muộn thế làm gì, giờ ăn đã qua lâu rồi.”
“Ta nghe nói Trương gia ở phía đông thành muốn tìm một đầu bếp, mỗi tháng ba lượng bạc, còn có thể ứng trước nửa năm tiền lương.”
“Hôm khác ta sẽ đưa nàng qua đó, xem họ có nhận không…”
Hắn vừa nói vừa vén rèm bước ra cửa.
Thấy khay bạc thỏi xếp ngay ngắn trên mâm, hắn ngẩn người, những lời còn lại nghẹn trong họng, không thốt ra nổi một chữ.
6
Thẩm Chiếu Sơn không hiểu vì sao ta lại được chọn.
Tiểu tư Hầu phủ đang đợi ngoài nhà tranh, hắn lôi ta vào trong nhà, hỏi lại mấy lần cho chắc:
“A Man, thế tử thật sự bỏ qua bao nhiêu mỹ nhân để chọn nàng?”
Sau khi nghe ta xác nhận, kẻ luôn tự cho mình hiểu biết rộng như hắn cũng đành cứng họng.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, nói:
“Ta hiểu rồi.”
“Thế tử mắc bệnh hiểm nghèo, những cô nương khác người nào người nấy yểu điệu mảnh mai, chỉ có nàng là có thân hình chắc nịch, chắc hắn nghĩ nàng hợp để trấn tà giải hạn.”
Trực giác bảo ta rằng không phải như vậy, nhưng cũng chẳng còn thời gian tranh luận nữa.