Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tống Kỳ An miễn cưỡng cười: “Quận chúa, ta vẫn… chưa thua!”

“Hay lắm! Rất có khí phách, vậy thì tiếp!”

Ta vỗ bàn quát: “Ta nói đủ rồi! Không được uống nữa!”

Ta vội đỡ lấy Tống Kỳ An, khẽ gật đầu với Chung Văn Huyền: “Đa tạ.”

Hắn bất đắc dĩ: “Thôi! Xem như ngươi thắng rồi! Lão tử đúng là không nên xen vào chuyện của hai người! Mẹ nó, rắc rối thật!”

Tống Kỳ An trong cơn mê rượu thì thào: “Quận chúa, hắn nói đúng… Kỳ An hiện tại chẳng có gì cả… chỉ có một tấm chân tình.”

“Nhưng quận chúa đừng lo… chẳng bao lâu nữa… tất cả sẽ có… quận chúa, xin hãy tin ta…”

Ta nắm lấy tay chàng, bàn tay ấy ấm áp đến mức khiến người chẳng nỡ buông.

Chỉ là, giờ ta bắt đầu hối hận, tại sao ngày đó chỉ vì nhan sắc mà để mắt đến người ấy?

8

Tống Kỳ An bắt đầu chăm chỉ đèn sách, nỗ lực kiếm từng đồng bạc.

Chàng mang tranh của mình đến quán trà, hiệu sách ký gửi, cùng chưởng quầy phân lợi năm năm.

Có tiền rồi, chàng liền mua loại điểm tâm ta thích nhất, bưng đến như đứa trẻ đòi công.

Vào ngày nghỉ đầu tháng, Tống Kỳ An từ sớm đã ra chợ ngồi quầy.

Ta lén ngồi trong quán trà đối diện, từ xa lặng lẽ quan sát.

Nguyên cả buổi sáng, chàng đọc ba quyển sách, viết hai đôi câu đối phúng, một phong thư nhà, còn vẽ thêm một bức họa.

Bức họa là một cô nương mặc y phục màu đỏ…

Ta nhấp trà, nhìn tranh mỗi lúc một ngứa mắt.

Liền đổi trà sang rượu.

Trong cơn giận dữ, sai tiểu nhị đến tìm Tống Kỳ An, bắt chàng viết câu đối phúng từ trưa đến tận lúc mặt trời chưa lặn, không cho dừng tay.

Đến khi chàng thu quầy, có người bưng cả đống câu đối đến đánh thức ta dậy.

Ta dụi mắt, phất tay: “Mang lên núi đốt đi.”

“Quận chúa không xem qua một lượt sao?”

Ta ngẩng đầu mới thấy rõ người đang đứng trước mặt chính là Tống Kỳ An.

Chàng nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt ta, dè dặt hỏi ta có phải mình đã làm điều gì khiến ta buồn lòng.

Ta suy nghĩ một lúc.

“Ta nghi ngờ… ngươi vốn đã có người trong lòng rồi.”

Hôm ấy, ta vô tình phát hiện trong tập tranh quý của chàng cũng có một thiếu nữ hồng y, chừng mười một mười hai tuổi, thoáng nhìn liền biết là khắc cốt ghi tâm, giống hệt cô nương trong bức tranh hôm nay.

“Quận chúa không hỏi lấy một câu đã định tội cho ta rồi sao?”

Phải, vì sao ta lại không hỏi?

“Vậy ngươi nói xem, cô nương ấy là ai?”

Ánh mắt chàng dịu lại: “Là quận chúa.”

“Năm năm trước, mẫu thân ta bị một công tử thế gia làm nhục giữa chợ, ta bị đám thị vệ ghì xuống, không ai dám đứng ra giúp.”

“Trong lúc tuyệt vọng, chính người đã rút chiếc đũa gỗ trên xe hàng, ném một cái làm rách tai tên kia, sau đó lắc lắc lệnh bài Hoài An quận chúa, ép hắn cút khỏi.”

“Ta chưa từng gặp cô nương nào như người, bừng bừng như ngọn lửa.”

“Từ hôm ấy liền không thể quên được.”

Chẳng trách chàng nhận ra ta.

Chỉ là ta lại chẳng nhớ nổi gì.

Nhưng đúng là hồi ấy ta từng ở kinh thành một thời gian, thích rong chơi ngoài chợ, quả thật cũng từng có một bộ hồng y, còn là giành được từ Tần Dao trong cung…

“Giờ thì, quận chúa còn giận không?”

Ta khẽ hừ một tiếng: “Hết giận rồi, trách oan ngươi rồi, xin lỗi vậy.”

“Để quận chúa hiểu lầm là lỗi của Kỳ An, đáng ra phải là Kỳ An xin lỗi người, chỉ là…”

Chàng chần chừ, mắt cụp xuống: “Chỉ là nếu sau này quận chúa có giận, có thể đừng bắt ta viết câu đối phúng được không? Câu đối hỷ ta cũng viết được mà…”

Ta kìm nước mắt, ôm chặt cổ chàng, khẽ gật đầu: “Được.”

Chàng đâu biết ngay khoảnh khắc đó, trong lòng ta lại thầm nghĩ giá như chàng thật sự lừa dối ta thì ta đã có cớ để danh chính ngôn thuận mà buông tay rồi.

Tống Kỳ An từng nói, chàng muốn giành lại một phần tôn nghiêm cho những người nghèo ngư mình.

Làm môn sinh Thái phó, cưới con gái Thái phó, ngày sau nhất định sẽ là rường cột triều đình.

Hiện nay văn võ triều đình phân quyền tranh đấu, phụ thân ta nắm ba quân biên ải, Thánh thượng đã từng lên tiếng cảnh cáo ta.

Nếu ta cứ khăng khăng chọn Tống Kỳ An làm quận mã, chính là chặt đứt con đường làm quan của chàng…

Gió thu cuốn theo một dải câu đối phúng, hàng chữ cứng cáp thanh cao đập thẳng vào mắt: Tịch dương lặng lẽ gió chiều dâng, chàng ơi bao giờ đạp áng mây hồng trở lại?

Vị công tử vốn thanh lãnh ấy, sao giờ lại hóa ra nhu tình đến thế?

9

Sau khi vào đông, ta dần dần ít gặp Tống Kỳ An hơn, chỉ bảo chàng chuyên tâm chuẩn bị kỳ thi mùa xuân.

Ta lại trở về với cuộc sống ngày trước, dắt chó đấu gà tiêu khiển qua ngày.

Mỗi lần Tống Kỳ An đến tìm, ta đều lấy cớ từ chối.

Hôm ấy đi nghe hát lại gặp Tần Dao lén ra khỏi cung.

Nàng ta châm chọc: “Sao không thấy quận mã tương lai của muội đâu thế?”

“Chỉ là lời nói trong lúc nhất thời hồ đồ thôi, chẳng qua cũng chỉ là một thư sinh nghèo, đẹp đến mấy nhìn lâu cũng chán, nào có sánh được với đào kép trên đài.”

Ta tháo ngọc bội xuống, lắc lư về phía người trên sân khấu: “Hầu hạ bản quận chúa cho tốt, ta sẽ thưởng!”

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi ngoài cửa, ta mới thu lại ngọc bội, ngoảnh đầu.

Bên ngoài cửa sổ, phố xá phồn hoa, dáng người áo vải ấy run nhẹ nơi bờ vai, lặng lẽ rời đi, thê lương khôn xiết.

Khóe mắt ta cay xè, nếu còn không khiến chàng chết tâm thì sẽ không kịp nữa rồi.

Tần Dao cười khẩy: “Đáng đời muội! Ai bảo lúc trước cứ phải tranh với ta làm gì? Ta thấy hắn đúng là thuận mắt nhưng đâu đến nỗi mãi không buông nổi như muội.”

“Ta thật chẳng hiểu nổi rốt cuộc muội thích hắn ở điểm gì.”

Thích hắn ở điểm gì ư?

Tống Kỳ An cũng từng hỏi ta câu ấy.

Hôm đầu tiên đến thư viện, từ xa ta đã thấy một công tử áo vải quát mắng đám trẻ đang ném đá chó hoang, rồi ngồi xổm xuống băng bó chân bị thương cho con chó, lại bẻ nửa chiếc bánh cho nó ăn.

Ta lặng lẽ đi theo chàng, muốn nhìn rõ khuôn mặt ấy, ai ngờ lại theo tới tận thư viện, còn ngồi ngay bên cạnh chàng.

Nhìn mãi nhìn mãi, rồi chẳng rời mắt được nữa.

Có lẽ bởi vì chàng là người tốt, lại còn tuấn tú.

Nhưng người vừa tốt vừa tuấn tú, trên đời thiếu gì?

Vì sao lại là chàng?

“Chắc là vì trúng phải cái nốt ruồi nơi môi kia thôi.”

“Hừ, nếu muội thật sự thích, Thân vương hoàng thúc có lật tung kinh thành cũng sẽ tìm cho muội một người y hệt.”

Ta sụt sịt mũi, cố gắng nở nụ cười: “Cũng không đến mức ấy, muội xưa nay rộng lòng, chẳng có gì là không buông được.”

“Miệng muội thì cứng thôi! Hay bản công chúa đánh với muội một trận cho đã?”

“Thôi đi, không đánh nữa đâu…”

10

Đêm ấy, trời lạnh lạ thường.

Tống Kỳ An xách theo vò rượu, uống một mạch về tới tiểu viện.

Ta sợ chàng gặp chuyện, rốt cuộc vẫn không kìm được mà trèo tường vào trong, đỡ lấy thân thể đã ngã lăn dưới đất, đưa lên giường, đắp chăn cẩn thận, đốt lò sưởi than.

Trên bàn bừa bộn bên cạnh trải đầy những bức họa mỹ nhân, có y phục đỏ, có y phục đen, có giả nam trang, có ngồi, có đứng, có đang ngủ gà ngủ gật…

Hoa văn khắc trên ống bút đã được chàng tô điểm bằng màu sắc.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi. Tâm duyệt quân hề quân bất tri.

 (Núi có cây mà cây có nhánh. Lòng ta mến người mà người chẳng hay.)

Chữ nhỏ bên trên rõ ràng đến thế mà sao ngày ấy ta lại chẳng nhìn thấy?

Trong ống bút còn cắm mấy đoạn gỗ đào dài cỡ đôi đũa, trên đầu khắc từng bông hoa tinh xảo như thật.

Y chang vật chàng đã tặng ta vào đêm Thượng Nguyên.

Khi ấy ta bật cười, hỏi chàng: “Thứ này… chắc không phải trâm cài đấy chứ?”

Tống Kỳ An cũng bật cười, bảo rằng thấy ta thích nghịch bút lông nên tiện tay khắc ra vật tương tự để ta chơi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương