Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Chủ tịch Tưởng nói đây là báo cáo tài chính năm của công ty, mong cô tổng hợp đánh giá xem có vấn đề gì không.

Còn nữa, ngày mai trường của Thiếu Xuyên họp phụ huynh, anh ấy không đi được nên nhờ cô tham dự.”

Tôi hiểu, dù tôi có bị thương thế nào đi nữa thì bổn phận của tôi vẫn là xử lý sổ sách và chăm lo cho con anh ta.

Trước kia khi du học nước ngoài, tôi học ngành tài chính cao cấp.

Kết hôn chưa tròn 1 năm, tôi đã giúp tập đoàn Tưởng xử lý không ít lỗ hổng tài chính.

Nghĩ đến đây, tôi cười nhạt, bảo trợ lý đi ra.

Thấy tôi vẫn bình tĩnh, anh ta cũng không hỏi thêm mà vội vã rời khỏi.

Tôi cố chống đỡ cơn mệt, lần tìm trong danh bạ một dãy số.

“Kim Bá, báo với mọi người bên dưới, tôi sắp trở về.”

Trước lúc cha mất, ông đã giao Cố thị lại cho Tưởng Thanh Hàn.

Năm qua nghe nói Cố thị dần teo tóp, nhưng vì đã lấy chồng nên tôi không tiện can thiệp.

Giờ muốn ra đi, tôi phải chuẩn bị sẵn quân bài trong tay.

Kim Bá là cánh tay đắc lực của Cố thị, ngày trước ông rất tin tưởng năng lực kinh doanh của tôi, thường lấy hạng mục công ty để tôi tập luyện.

Giờ nghe tin tôi trở lại, ông nghẹn ngào: “Cô về đi, tiểu thư.

Cố thị… sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”

Xem xét kỹ các báo cáo của Cố thị, tôi giận run người.

Những khoản nạp tiền khổng lồ cho công ty game không nói làm gì, ngay cả mấy dự án đầu tư nhìn qua đã biết là công ty ma lừa đảo, Cố thị cũng đổ hàng trăm hàng nghìn vạn.

“Khi cô rời đi, Chủ tịch Tưởng giao công ty cho con trai anh ấy quản lý, nói là để rèn luyện khả năng kinh doanh của cậu ta.

Nhưng thằng bé đâu biết gì, vừa vào liền sa thải mấy công thần.

Bên ngoài chỉ cần dỗ ngọt đôi câu là nó ném tiền như nước.

Có cổ đông phản đối, còn chưa kịp kêu ca đã bị Tưởng Thiếu Xuyên đuổi thẳng.”

Nghe Kim Bá tường thuật, lòng tôi lạnh buốt.

Có lẽ trong mắt Tưởng Thanh Hàn, nếu chị tôi còn sống, chị cũng sẽ để mặc con trai làm bừa như thế.

Đúng lúc này, điện thoại báo tin chuyển 5 triệu vào tài khoản tôi.

Ngay sau đó là tin nhắn của Tưởng Thanh Hàn.

“Niệm Ngữ, mấy hôm trước là anh không đúng, anh không để ý em bị rắn cắn, đừng giận anh nữa, được không?”

Em xem có căn nhà nào ưng ý thì mua, đây là tiền đặt cọc, ký hợp đồng xong anh sẽ chi trả hết phần còn lại.”

Câu từ đầy vẻ chân thành nhưng không hề nhắc tới chuyện Tưởng Thiếu Xuyên hại tôi.

“Cố Tổng, tài vụ vừa gọi nói Tưởng thị lại rút thêm 5 triệu từ Cố thị.”

Tôi mở sổ sách ra, đối chiếu từng khoản mới vỡ lẽ chi phí sinh hoạt của tôi, từ nhỏ đến to, kể cả lần đi siêu thị mua rau cũng đều gánh trên ngân sách của Cố thị.

Thật không thể tin nổi.

“Truyền lệnh tôi: từ hôm nay ngừng toàn bộ hợp tác với Tưởng thị.

Liên hệ ngân hàng, đóng băng mọi khoản giao dịch hiện tại.

Ngoài ra, rà soát cho rõ mấy mục chi trái khoáy, cần báo công an thì báo, mọi người tự biết phải làm gì.”

Nghe tôi nói, Kim Bá khẽ thở dài nhẹ nhõm.

Ông biết tôi đang muốn dứt khoát cắt đứt với Tưởng thị.

“Cố Tổng, thật sự quyết định rồi ư?

Thường ngày Chủ tịch Tưởng đối với cô cũng không tồi, cô có muốn nghĩ lại…”

Tôi bật cười.

Bề ngoài, Tưởng Thanh Hàn quả thực diễn rất tốt.

Chỉ tiếc rằng anh ta lừa được thiên hạ nhưng không lừa được tôi.

“Đúng rồi, chúng tôi điều tra về Tưởng Thanh Hàn còn phát hiện thêm vài tài liệu.”

Nhìn tập hồ sơ Kim Bá gửi tới, tôi mới nhận ra sự việc không đơn giản như mình tưởng.

5

Ở bên kia, Tưởng Thanh Hàn vừa ăn sữa chua và bánh quy tôi làm, vừa chuẩn bị họp.

Bình thường khi anh nhắn, tôi gần như trả lời ngay, vậy mà lần này đợi cả tiếng vẫn không thấy hồi âm.

Nghĩ tới cảnh thư ký báo lại tình trạng gương mặt tôi chi chít vết đỏ, trong lòng anh thoáng dâng lên một chút áy náy.

Dù sao lần này Thiếu Xuyên cũng hơi quá đáng, tôi thì vừa mới sảy thai không lâu.

Lỡ thật sự xảy ra chuyện mà dính tới nguyên nhân tôi mất con, chắc chắn cả hai cha con họ cũng khó thoát liên can.

Nhưng tôi vốn luôn hiền lành, cùng lắm anh sẽ bù đắp nhiều hơn, đem mấy món trang sức khi xưa Y Ngôn không thích chia cho tôi vài món là xong.

Nghĩ vậy, anh vực dậy tinh thần, chuẩn bị tham gia đại hội cổ đông năm nay.

Đại hội lần này bàn về việc có nên tiến hành dự án chủ lực hay không, quyết định trực tiếp đến định hướng phát triển 3 năm sắp tới của Tưởng Thị.

“Thưa các vị cổ đông, đây là báo cáo tài chính năm nay của công ty, mọi người có thể thấy Tưởng Thị phát triển mạnh mẽ, đủ để chúng ta thêm vững niềm tin vào việc đầu tư.”

Anh ra hiệu cho thư ký phát tài liệu, giọng nói đầy tự tin.

Ngoài dự liệu của anh, các cổ đông không những không hài lòng, trái lại bắt đầu xì xào khi đọc báo cáo.

“Tưởng tổng, anh đưa cho chúng tôi thứ gì thế này?” Có người sốt ruột cất tiếng chất vấn.

Nụ cười của Tưởng Thanh Hàn cứng đờ trên mặt.

Báo cáo tài chính là do tôi làm, mỗi năm đều được lòng cổ đông, sao hôm nay lại thế?

Đến khi anh lật tài liệu, sắc mặt liền thay đổi.

Bên trong ghi chép rõ ràng khoản nợ của Tưởng Thị, còn tình hình lãi và dự đoán tương lai thì tệ hại không nỡ nhìn.

“Chúng tôi bỏ tiền cho anh, anh lại đối xử với chúng tôi như vậy à?” Ai đó “phịch” một tiếng ném tài liệu xuống bàn.

“Dám lấy vốn đi xây linh đường cho người vợ đã khuất của anh, dùng gỗ kim ty nam mộc dát vàng! Còn hoành tráng hơn so với linh vị bà nội tôi!”

“Tưởng Thanh Hàn, lương tâm anh bị chó gặm rồi chắc!”

Tưởng Thanh Hàn cố kìm cơn giận, định mở miệng thanh minh.

Nhưng lại bị người ta giơ tay chặn.

“Tưởng tổng, mấy lời dỗ con nít đó đừng nói với chúng tôi.

Tôi chỉ nói một câu thôi, rút vốn, trả tiền! Phải trả bằng tiền mặt!”

Chẳng mấy chốc, cả phòng họp đã không còn ai.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Anh gần như nghiến răng hỏi thư ký.

“Bản tài liệu Cố Niệm Ngữ đưa đến, cậu không kiểm tra trước à?”

Thư ký đổ mồ hôi lạnh. 

Anh ta xưa nay vẫn biết tôi cẩn thận nên dần cũng lơ là, không kiểm tra kỹ.

Vả lại bản nào tôi gửi tới cũng toàn thuật ngữ chuyên ngành, anh ta có xem thì cũng không hiểu.

“Cố Niệm Ngữ đâu?” Thấy thư ký không nói, anh quay sang quát.

“Tìm cô ấy về ngay cho tôi!”

“Tưởng tổng, tôi đang cho người tìm rồi, nhưng bây giờ những đơn hàng phải tính sao?

Đối thủ đã để ý chúng ta lâu, nếu giờ không kịp nộp tiền cọc, e rằng sẽ mất sạch thị phần.”

Cơn bực tức vẫn còn sôi sục, anh nghĩ thầm chẳng phải chỉ bị rắn cắn thôi sao, có cần giận đến mức này không?

Tưởng Thị cũng là nhà của cô ấy, lẽ nào cô ấy có thể không để tâm dù chỉ một chút?

“Cứ làm như mọi lần.” Anh mệt mỏi day day huyệt thái dương.

Thư ký hiểu ý, lập tức liên lạc với tài chính của Cố Thị.

Từ ngày cha vợ qua đời, anh đã quen coi Cố Thị là hậu phương, cũng nhờ con đường này mà Tưởng Thị phát triển không quá chật vật.

Đợi đến khi rút hết vốn của Cố Thị, anh sẽ để tôi hoàn toàn cắt đứt với nhà mẹ đẻ, chuyên tâm phục vụ hai cha con anh.

Tình hình hiện tại cấp bách, anh cũng không kịp nghĩ nhiều.

“Tưởng tổng.” Giọng thư ký bắt đầu run rẩy.

“Bên Cố Thị hình như đã chặn hết các cách liên hệ của chúng ta.”

6

Tưởng Thanh Hàn sững sờ rồi cười phá lên.

“Làm gì có chuyện đó, Cố Thị giờ gần như chẳng còn ai, chỉ mỗi Cố Niệm Ngữ có danh nghĩa quyết định.

Tùy chỉnh
Danh sách chương