Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ta không muốn khiến A Yến đau lòng, nên cắn môi đến bật máu, ép mình ngừng khóc.

Y nhìn ta, vươn tay xoa đầu ta.

“Xem như ta đã thừa lúc người khác gặp nạn. Thật không phải hành vi của quân tử.” Y thấp giọng nói. “Nhưng nàng đừng sợ, ta sẽ đưa nàng vào cửa.”

Một cơn gió lạnh luồn qua song cửa sổ chưa đóng kín, thuốc bắt đầu tan đầu óc ta đột nhiên tỉnh táo.

Ba năm trước, Sở Hi Yến vẫn là Thái tử hào hoa phong nhã, trên người không có những vết đao thương.

Y khoác chiến bào trắng bạc, mỉm cười vẫy tay với ta: “Hoàn Hoàn! Đợi ta trở về cưới nàng!”

Khi ấy, chúng ta là trời sinh một đôi. Y là Thái tử, còn ta là thiên kim của Tiết gia. Giờ đây, y đã trở về vẫn là Thái tử. Nhưng ta thì sao?

Tiết Hoàn đã chết từ lâu, Ngọc Nô chỉ là một nữ nô thấp hèn.

Dẫu khi Tam Hoàng tử sủng ái ta nhất, hắn cũng rõ rằng không thể lập ta làm chính phi. Không một ai nhắc đến danh phận của ta. Huống chi, Sở Hi Yến là Thái tử.

Y sống sót trở về từ địa ngục máu lửa không ai hiểu y hơn ta. Y nhất định có chí lớn của riêng mình. Người còn đó, nhưng duyên đã chẳng thể trọn vẹn.

Ta đẩy Sở Hi Yến ra, khẽ nói: “Ngọc Nô cảm tạ quan nhân cứu giúp, nhưng Ngọc Nô là người của Tam Hoàng tử. Chuyện hôm nay, mong quan nhân đừng bận tâm.”

Sắc mặt Sở Hi Yến thoáng trầm xuống.

Y thấp giọng hỏi: “Nàng yêu Tam Hoàng tử?”

Ta cứng lòng gật đầu: “Phải. 

“Đối với ta không có chút tình cảm nào?” 

“Phải.”

Sở Hi Yến khẽ cười.

Đột nhiên, y cúi xuống hôn ta lần nữa. Phía xa, mưa núi sắp đến, tiếng sấm ì ầm vang vọng. Trong phòng, bức họa Quan Âm Bồ Tát hiền từ cúi mắt.

Một bậc hoàng tộc dùng nụ hôn cám dỗ ta, thân thể ta run rẩy, lý trí tan biến. Hồi lâu, Sở Hi Yến buông ta ra.

Y rũ mắt, cười khẽ: “Nàng không lừa được ta.”

9

Sở Hi Yến và ta ở trong phòng suốt đêm, đến khi trời sáng mới rời đi.

Ưng Vinh bước vào, bẩm báo: “Điện hạ, người của Tể tướng Lư quanh đây đã bị thanh trừng sạch sẽ. Chúng ta có thể đi đường nhỏ để tránh tai mắt.”

Sở Hi Yến gật đầu: “Đưa một cỗ xe ngựa vào cho nàng ta ngồi.”

Ưng Vinh thoáng ngập ngừng: “Vâng… Nhưng vị này là ai?”

Sở Hi Yến hờ hững đáp: “Một tiểu nương tử không nói thật.”

Ưng Vinh lại bẩm thêm vài câu. Qua lời đối thoại giữa y và Sở Hi Yến, ta đại khái hiểu được tình hình.

Ba năm trước, trong trận đại chiến, Sở Hi Yến bị thương nặng, được dân du mục địa phương cứu sống. Y trải qua cửa tử, nhưng vì chấn thương ở đầu, y đã quên hết chuyện xưa.

Nửa năm trước, thân binh của y cuối cùng tìm được y, cho y biết thân phận Thái tử. Do sợ bị  ám sát, họ giấu tên vượt muôn ngàn gian nan trở về kinh thành.

Ưng Vinh liếc nhìn ta vài lần, rồi nhìn sang Sở Hi Yến, ánh mắt đầy ẩn ý: Không cần để nữ nhân này ra ngoài sao? Những chuyện này thật sự để nàng nghe được sao?”

Sở Hi Yến làm như không thấy. Sau khi dặn dò xong mọi việc, y dẫn ta rời đi. Đi qua chính môn của Phật đường, ta trông thấy xa xa xe ngựa của Tam Hoàng tử dừng lại.

hắn nắm tay Lư Hiền Nguyệt bước xuống, tiến vào Phật đường dâng hương cầu con. Hai người trông ân ái vô cùng.

Sở Hi Yến không biết từ lúc nào đã đứng cạnh ta: “Trong lòng nàng vẫn còn có hắn?”

Ta chưa kịp phản ứng, y đã lạnh nhạt nói: “Không sao.”

Y quay người, để lại một bóng lưng. “Hắn không thể thắng ta.”

10

Vài ngày sau, khắp nơi đều biết, Thái tử tưởng chừng đã chết nay trở về. Ngôi vị Thái tử vốn đã gần như thuộc về Tam Hoàng tử, nay lại treo lơ lửng.

A Yến rất bận. Ba năm trống rỗng y có quá nhiều cựu thần phải liên lạc, nhiều thế lực mới cần gây dựng.

Thế nên, kể từ khi y đưa ta về từ Phật đường ta chưa từng gặp lại y. Ta sống ở hậu viện Đông cung, cơm ăn áo mặc đều đủ đầy, muốn gì chỉ cần nói với hạ nhân.

Chỉ là việc ra ngoài không được tiện lắm. Thật ra cũng có thể đi, nhưng thống lĩnh của Cấm Vệ quân, Ưng Vinh, sẽ tự mình đi theo sát ta.

Nghe nói, Sở Hi Yến từng dặn Ưng Vinh: “Tiểu nương tử này là người của Tam Hoàng tử, tuyệt đối không để nàng trốn về báo tin, kẻo gây thêm rắc rối. Nhưng cũng không được đối xử với nàng như phạm nhân. Tiểu nương tử dễ khóc, nếu nàng khóc trên phố, chẳng phải càng thu hút mọi người sao?”

Thế nên, Ưng Vinh chỉ đứng cách ta mười bước, như một tòa tháp đen.

Lần này ta ra ngoài là để gặp thầy thuốc.

Ở phía tây kinh thành có vị thầy thuốc họ Tống, được mệnh danh là thần y trong việc chữa bệnh phụ nữ. Gần đây kinh nguyệt của ta không đều, nên muốn đến nhờ y xem qua.

Khi đến nơi, người chờ khám đều là phu nhân thế gia. Ưng Vinh không tiện xuất hiện trong hoàn cảnh này.

Ta cứ tưởng y sẽ rời đi, nhưng Ưng Vinh bất ngờ lộn người, leo lên nóc nhà. 

Y hé một viên ngói, nhìn chằm chằm ta, đôi mắt sáng rực đầy cảnh giác. Ý tứ rất rõ ràng: Đừng mong trốn.

Ta: “…”

A Yến có một cận thần đáng tin cậy như vậy, ta cũng yên tâm phần nào.

Ta còn chưa cảm thán xong, đã nghe phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: “Ồ, đây chẳng phải là Ngọc Nương tử sao?”

Ta quay đầu, trông thấy mấy vị phu nhân quen mặt.

Trước kia, họ thường chế nhạo xuất thân thấp hèn của ta, nói rằng ta chỉ dựa vào sắc đẹp, một khi nhan sắc phai tàn, tình yêu cũng mất.

Nay chuyện ta bị Lư Hiền Nguyệt đuổi khỏi phủ đã truyền khắp nơi. Họ nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ chờ xem kịch vui.

“Rời khỏi phủ Tam điện hạ được mấy ngày, Ngọc Nương tử trông tiều tụy hẳn. Hương hoa phú quý qua đi, chắc chắn là khó chịu lắm.”

“Ngọc Nương tử đến gặp thầy Tống, là muốn cầu con sao? Ta khuyên ngươi đừng phí công. Tam điện hạ giờ đây ân ái với Lư phi, ngay cả chạm vào ngươi cũng không, có uống bao nhiêu thuốc bổ cũng vô ích thôi.”

Trong lúc các phu nhân cười cợt, thầy thuốc họ Tống bước ra.

Y nhìn sắc mặt ta, vươn tay bắt mạch.

“Chúc mừng.” Y cười nói. “Tiểu nương tử đã có hỷ.”

Trong chớp mắt, các phu nhân đều ngây ra.

Ưng Vinh trên mái nhà cũng ngây người.

Không gian lặng ngắt, đột nhiên, ta nghe thấy tiếng tách trà vỡ sau lưng. Quay lại, ta trông thấy Tam điện hạ đang khoác tay Lư Hiền Nguyệt.

11

Chén trà rơi xuống đất, vỡ tan nhưng Sở Hi Hách vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Hắn thất thần cầm lấy mảnh vỡ, từng giọt máu đỏ sẫm chảy xuống từ tay, nhỏ từng giọt trên sàn.

Sắc mặt Lư Hiền Nguyệt trở nên khó coi.

Nàng khóc, chất vấn Sở Hi Hách: “Chàng đã nói sẽ không chạm vào nàng ta nữa mà!”

Sở Hi Hách lúc này mới tỉnh táo lại, quay sang nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng: “Cuối cùng vẫn là xem nhẹ bản lĩnh tranh sủng của ngươi. Đứa bé này hẳn là từ lần ta say rượu mà có phải không?”

Hắn nắm lấy tay Lư Hiền Nguyệt, nhẹ nhàng trấn an: “Nguyệt nhi, ta thực sự không còn chút hứng thú nào với nàng ta nữa. Chỉ là, Ngọc Nô tuy thân phận thấp kém, nhưng hiện giờ nàng ta đang mang thai…”

Sắc mặt Lư Hiền Nguyệt càng khó coi hơn, vì nàng hiểu rõ ẩn ý trong lời của Hắn. Một nữ nô không đáng gì, nhưng một nữ nô đang mang long thai, thì lại rất khác.

Chỉ thoáng im lặng trong giây lát Lư Hiền Nguyệt liền điều chỉnh lại thần sắc, mỉm cười nói: “Thiếp hiểu rồi. Thiếp sẽ thay Tam điện hạ sắp xếp ổn thỏa cho nữ nô này.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương