Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta bật khóc, gọi y: “A Yến…”
Nam nhân sững sờ, quay đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn thẳng vào ta: “Ngươi là ai? Ngươi nhận ra ta?”
6
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng động. Lông mi của nam nhân khẽ động, rồi trong chớp mắt y đã nấp sau song cửa.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lư Hiền Nguyệt dẫn theo đám nha hoàn bước vào, đảo mắt nhìn khắp gian phòng.
Hẳn là người bên ngoài đang lục soát, nhưng dù sao đây cũng là nội trạch của vương phủ, nam nhân không tiện vào, chỉ có thể mời chủ mẫu của phủ là Lư Hiền Nguyệt vào thay mặt lục soát.
Lư Hiền Nguyệt hiển nhiên chỉ làm qua loa. Nàng ngồi xuống ghế mà nha hoàn dâng lên, nhàn nhạt nói: “Căn phòng này toàn mùi phấn son nồng nặc, không hổ là Ngọc Nô của chúng ta. Ban đêm cũng mải mê nghiên cứu cách trang điểm, định quyến rũ ai vậy?”
Trước khi nàng vào, ta đã đổ cả hộp phấn hoa nhài xuống đất, mùi thơm nồng át đi mùi tanh của máu trên người nam nhân kia.
Lư Hiền Nguyệt cười nhạt, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe vì khóc của ta, nói tiếp: “Nghe nói hôm nay ngươi vào phòng Tam điện hạ, thế nào lại khóc lóc bước ra vậy?”
“Cũng thật đáng thương thay cho tấm chân tình của ngươi. Chỉ tiếc rằng, dẫu có tình sâu nghĩa nặng thế nào, ngươi cũng chỉ là một con chó, con mèo. Chủ nhân vui thì đem ra cưng nựng, chơi chán rồi thì bỏ mặc bên ngoài cho tự sinh tự diệt.”
Sỉ nhục xong, nàng nắm tay nha hoàn rời đi.
Ta mở cửa sổ, khẽ gọi ra ngoài: “Này.”
Không ai đáp lại. Chỉ có ngọn gió đêm lành lạnh, nhẹ nhàng lướt qua. Ba năm rồi, cuối cùng ta cũng biết, A Yến của ta chưa chết. Tin xấu là, y đã không còn nhớ ta. Không nhớ cũng tốt.
Nếu y biết vị tiểu thư cao ngạo của Tiết gia trong lòng y không những không tuẫn tiết sau khi y qua đời, mà còn vì cầu sống tạm bợ mà trở thành thiếp thất của đệ đệ y, chắc hẳn y sẽ hận ta.
7
Ta không tranh sủng, nhưng Lư Hiền Nguyệt lại không thể dung tha ta.
Nàng làm nũng với Tam Hoàng tử: “Ngọc Nô xinh đẹp thế này, thiếp nhìn mà không vui, muốn đem nàng ta tống ra khỏi phủ.”
Sở Hi Hách thờ ơ cười: “Chuyện nhỏ như vậy, nàng tự quyết là được, cần gì hỏi ta.”
Thế là, Lư Hiền Nguyệt đuổi ta đến chùa ở ngoại ô kinh thành.
Ta vốn tưởng, nàng chỉ muốn tống ta đi. Nhưng không ngờ, vừa đến nơi, bốn bà tử dưới tay nàng đã xông lên, giữ chặt tay chân ta, ép ta uống một bát thuốc. Sau đó, bà tử cầm đầu mời đến một tên thái giám béo, mặt trắng bệch không râu.
“Vương công công, tiểu thư Lư gia chúng ta nói, ngài là bạn thân của Lư đại nhân, lại là người được Hoàng thượng sủng ái nhất. Những thứ như vàng bạc châu báu thường không vào mắt ngài.
“Trong phủ có một món tuyệt sắc mỹ nhân, tên gọi Ngọc Nô, da dẻ trắng mịn như ngọc. Thuốc vừa cho nàng ta uống chính là loại xuân dược tốt nhất, đảm bảo khiến ngài vừa lòng.”
Ta bị trói chặt trên giường, muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng miệng cũng bị nhét giẻ. Nhìn tên thái giám kia từng bước tiến lại gần, ta giãy giụa tuyệt vọng, trái tim lạnh lẽo từng chút một.
Vương công công là kẻ háo sắc nổi tiếng. Nhưng y lại là hoạn quan, nên chỉ có thể mua vui bằng cách hành hạ nữ nhân. Những người tặng cho y, đều chết thê thảm sau khi chịu đủ nhục nhã, tay chân bị chặt đứt.
“Ngươi tên là Ngọc Nô, da đẹp như ngọc vậy.”
Đợi khi mọi người lui hết, y vừa cởi áo vừa ngắm ta. Đột nhiên hắn sững lại.
“Ngươi là…”
Tiết đại tiểu thư từ nhỏ thể trạng yếu nhược, không chịu được gió, luôn mang khăn che mặt. Kinh thành chỉ có vài người từng thấy dung nhan thật của ta và Vương công công là một trong số đó.
“Sao ngươi còn sống…?”
Kinh ngạc chỉ trong thoáng chốc, Vương công công bật cười lớn: “Hay lắm, hay lắm. Tiểu thư Tiết gia vốn là phượng hoàng cao quý, nay lại thành thế này, quả thật là duyên kỳ ngộ…”
Y lao tới áo ta lập tức bị xé rách. Nhưng trước khi y kịp thấy gì, một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực trái của hắn.
Vương công công kinh ngạc quay đầu lại. “Thái tử điện hạ…”
Mắt y trợn trừng rồi hoàn toàn vô hồn.
Sở Hi Yến đá thi thể y sang một bên, không kiên nhẫn lau máu trên kiếm. Y bước đến, tháo dây trói cho ta, ánh mắt lạnh lùng.
Một nam nhân cao lớn dẫn theo đội nhân mã bước vào, tất cả đều mặc giáp của Cấm Vệ quân: “Hạ thần là thống lĩnh của Cấm Vệ quân Ưng Vinh, hạ thần đến chậm. Điện hạ, nàng ta là ai?”
Sở Hi Yến bận tháo nút thắt dây, không kiên nhẫn nói: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
A Yến của ta đã cứu ta khỏi tay Vương công công. Nhưng đến cả kẻ như hắn cũng nhận ra ta, vậy mà y thì không.
Dây trói cuối cùng cũng được cởi. Sở Hi Yến rút giẻ trong miệng ta ra: “Ngươi…”
Y định đỡ ta dậy, nhưng ta kiệt sức ngã vào lòng y.
Mồ hôi tuôn ra trên trán, toàn thân ta nóng bừng, cảm giác như có vô số con kiến đang bò trong xương tủy. Sở Hi Yến cúi đầu, ta ngước nhìn y, đôi mắt ngập hơi nước.
Lông mày y hơi nhíu lại.
“Ưng Vinh, ngươi dẫn người ra ngoài, tuần tra sườn núi xung quanh.”
Cấm Vệ quân lĩnh mệnh lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Sở Hi Yến. Ta thở hổn hển, nhìn y, nước mắt không ngừng rơi.
Ta mấp máy môi: “A Yến…”
Y không nghe rõ, cúi xuống gần hơn. Ta không kiềm chế được nữa, hôn lên môi y.
Lư Hiền Nguyệt hạ loại xuân dược tốt nhất cho ta. Ta không rõ giờ đây là xuân dược khiến ta khao khát hay ba năm áp chế giờ bộc phát thành điên dại.
Ta ôm chặt lấy Sở Hi Yến, dán sát vào y. Y không nhớ ta, nhưng mùi mai trên ngực y vẫn quen thuộc như cũ.
Trong cơn mê man, ta mất hết lý trí, khẽ nói: “Cứu ta.”
Vừa thốt ra, nước mắt lại tuôn rơi. Vừa đau khổ, vừa nhục nhã. Y sẽ nhìn ta thế nào? Một nữ nhân trong chùa hoang cầu xin y sự kết hợp thấp hèn? Ta không biết, cũng không muốn biết.
Bên ngoài vang lên tiếng người: “Vương công công nói quanh đây. Hẳn là trong mấy gian phòng này, lục soát từng gian đi.”
Lúc ấy trời đã tối, trăng lên cao. Sở Hi Yến che miệng ta, rồi đưa tay dập tắt ngọn nến bên giường.
“Ta cứu ngươi. Nhịn đi, không được kêu.” Y ghé sát tai ta, nhẹ nhàng nói như hạ xuống một nụ hôn.
8
Bên ngoài vẫn đang truy tìm.
“Phòng này không sáng đèn, chắc không có ai.”
Tiếng bước chân dần xa.
Trong căn phòng tối đen, chăn gối ướt đẫm mồ hôi, ta không chịu đựng nổi, cắn chặt vào vai Sở Hi Yến để ngăn tiếng rên rỉ trong cổ họng.
Bàn tay ta vô thức chạm vào lưng y, chạm phải những vết sẹo chằng chịt.
Ta không biết y đã sống sót trở về từ Tây Vực bằng cách nào, nhưng chắc chắn y đã chịu biết bao khổ ải, đau đớn không kể xiết.
Nước mắt không kìm được mà tuôn trào. Đợi đến khi âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất, ta mới dám phát ra tiếng nấc nhẹ.
Sở Hi Yến cúi mắt nhìn ta, ánh mắt thoáng chút bối rối.
“Này, đừng khóc.” Y thở dài, lẩm bẩm: “Sao thế này? Nàng vừa rơi nước mắt, lòng ta lại đau nhói.”